Vô Địch Hắc Quyền

Chương 550: Q.2 - Chương 550: Đường cùng




Diệp Thiên Vân sau khi nghe thấy điều kiện đặt ra của Thường Ba thì nhìn ra hướng đối diện, toàn bộ võ tăng của Thiếu Lâm đều cầm gậy trong tay, động tác chỉnh tề, trận hình không ngừng được điều chỉnh, như thế có thể thấy được thường ngày họ luyện tập rất nhiều, cái uy thế này làm cho không ít võ giả vừa mới thoát ra phải cảm thấy sợ hãi.

Bình thường thì vũ tăng của Thiếu Lâm dùng gậy Bạch Chá, loại gậy này dùng để luyện tập hàng ngày, nhưng hiện giờ những võ tăng lại dùng gậy thép đen kịt để bố trận, cho dù loại gậy này không đủ rẻo dai, nhưng lực đạo thì vô cùng lớn! Những võ giả thông thường có khi chỉ cần một đòn thôi cũng có thể làm cho xương cốt rụng rời.

Từ trong Hắc ngục thoát ra hầu hếu đều là đơn thương độc mã, nhiều nhất thì thành tốp năm tốp ba. Vừa mới nhìn thấy trăm người bài binh bố trận thì bị đánh một đòn tâm lý không nhỏ vào niềm tin của mình.

Võ giả đi đằng trước tự giác đi chậm lại, bởi vì họ biết rằng, mấy chục người đối đầu với cả trăm người thì căn bản là không thể thắng nổi. Trong thời khắc hoảng loạn này, mọi người bây giờ như rắn mất đầu, không biết nên nghe ai thì tốt.

Trần Mễ Lạp sau khi thấy được thời cơ thì không sợ gì hết, hắn tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Ai có ngạnh công thì đừng có giấu nữa, thành bại hay không thì đều ở lần này mà thôi. Có mạng thì thoát ra ngoài, còn không có thì hãy ở lại!” Những lời hô hào này của hắn không khác gì nông dân khởi nghĩa thời cổ đại cả. Vận mệnh đều là do mình cố gắng đấu tranh mà có được, lẽ nào những vương tướng ngày xưa đều la do họ mới sinh ra đã được như vậy hay sao?

Hắn vừa nói dứt lời thì có đến mười mấy người từ phía đằng sau bước lên phía trước. Hầu hết võ giả đều đặt hy vọng vào cơ hội ngàn năm có một này, chỉ cần thoát ra ngoài được, thì đó chính là trời cao biển rộng ngao du tùy thích, còn nếu không thoát ra ngoài được thì cũng phải kéo thêm được mấy tên chôn cùng mình! Ai cũng ôm cái suy nghĩ như vậy thìắt sẽ có người dám đứng ra thôi.

Trong giới võ lâm, những võ giả nào có tiếng nói, tầm ảnh hưởng lớn một chút thì đều coi trọng sỹ diện của mình. Còn trong Hắc ngục, trên người ai có ngạnh công thì tự biết. Tự mình đứng ra là một chuyện, còn bị người ta chỉ điểm thì lại là một chuyện khác. Trong chốc lát, khí thế tràn đầy, nhưng Thiếu Lâm cũng không phải hạng vừa.

Diệp Thiên Vân vừa định đứng ra, không ngờ Thường Ba thay đổi nét mặt nói: “Người không trọng nhiều mà trọng tinh! Chỉ cần mười người là đủ! Chỉ cần cho rằng mình có thể thì đứng ra thử xem sao, còn những thứ khác thì không cần phải bận tâm! Bất luận cho bọn chúng có thay đổi trận hình như thế nào thì chỉ cần giết chết hàng thứ hai, khoảng nam người trở lên thì lập tức rút lui, không được ham chiến!”

Cảnh này không khác gì cuộc giao chiến giữa hai bên ở thời cổ đại, lại còn phải giảng binh pháp, làm cho không ít người hào hứng muốn thử xem sao.

Trần Mễ Lạp đã sớm không đợi thêm được nữa, thời gian ở trong Hắc ngục làm cho hắn ngứa chân ngứa tay lắm rồi. Mấy viên tuần tra sử vừa rồi vẫn không đủ gãi ngứa cho hắn. Hắn nhanh chóng lựa ra mười người từ trong đám người, sau đó vung tay lên nói: “Không sợ mất mạng thìđi nào!”

Đoàn người hưng phấn đến độ mặt mũi ửng đỏ, dưới sự dẫn dắt của Trần Mễ Lạp, mấy người bèn xông vào bên trong trận Đại La Hán!

Diệp Thiên Vân chăm chú nhìn vào bên trong trận. Trần Mễ Lạp vừa mới nhảy vào bên trong thì đến bốn năm chiếc gậy sắt từ bốn phía cùng lúc rơi lên người hắn. Mặc dù đứng cách đó cả hai, ba mươi mét, nhưng vẫn nghe thấy rõ như một những tiếng ‘bộp, bốp’ đánh vào người mà phát ra, lúc này mới hiểu rõ vì sao cần đến những người luyện ngạnh công. E rằng chỉ có bọn họ mới có thể chống đỡ được lần công kích đầu tiên này!

Dưới tình trạng nhân số đông đảo này thì cho dù công phu có cao đến mấy cũng không tránh khỏi bị chúng chiêu. Cứ xem như tông sư có thể chống lại loại Đại La Hán trận này thì cũng không thể thoát được kết cục bị gậy gộc khắp nơi đánh cho đến chết.

Trần Mễ Lạp cố lấy một hơi rồi bay lên từ trong trận. Nhìn bộ dạng của hắn thì biết là gậy sắt đã đem đến cảm giác đau đớn cho hắn, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hành động của hắn chút nào.

Trong vòng mười giây, thì gần như là vị võ giả nào xông vào trận cũng phải chịu đến mấy chục gậy vào người rồi. Có hai vị không chịu nổi đã hộc máu tươi ngay tại chỗ. Đây là một Sát Uy Bổng (trong xã hội phong kiến, để dập tắt ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong người phạm nhân thì đa phần đều đánh họ từ mười đến hai mươi gậy trước) điển hình. Chỉ cần gắng gượng qua được thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trần Mễ Lạp không còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình thì lại cực kỳ nóng nảy, gậy sắt đánh vào người hắn liền kích thích lửa giận trong người lên, hắn dốc toàn bộ sức lực xông thẳng vào bên trong!

Có hắn đứng ở phía trước thu hút sự chú ý, thì những võ giả ở đằng sau cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ cần hùa theo hắn ta thì sẽ tạo ra được một lỗ hổng của Đại La Hán trận!

Diệp Thiên Vân nhìn mà khiếp sợ, muốn tìm truyền kỳ nơi đô thị thì e rằng vẫn là thuộc võ lâm mà thôi. Trong cái thời buổi vũ khí chủ yếu là bom súng đạn dược này thì vẫn có một đám võ giả chú trọng tu luyện thân thể, họ theo đuổi cực hạn của võ học và siêu thoát của bản thân.

Trần Mễ Lạp vượt qua cả trăm đạo phong tỏa, cuối cùng cũng đến nơi trọng điểm của thế trận này, hắn dùng Bát Cực Gía với những võ tăng trong hàng thứ hai của trận, chỉ trong nháy mắt đã làm cho một võ tăng chết dưới bàn tay của mình, sau đó nắm lấy chiếc gậy lớn, vung ra khắp nơi rồi ha ha cười lớn: “Ông mày cho chúng mày nếm thử côn pháp Thiếu Lâm!”

Những võ tăng của Thiếu Lâm này đều còn rất trẻ, lại càng không có mấy người có thể luyện đến trình của Trần Mễ Lạp hiện giờ. Chiếc gậy vừa mới vung lên thì đầu của mấy vị võ tăng đã vội lìa khỏi cổ, máu me vũng vãi khắp nơi, văng cả lên mặt của những võ giả đứng gần đó, càng kích thích khoái cảm được trả thù của họ!

Lần thoát ra này đều là những người có thực lực trong Hắc ngục. Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông(mỗi người có một sở trường riêng của mình). Chỉ trong một thời gian ngắn thì đã có đến mười mấy võ tăng phải nằm xuống rồi.

Thường Ba thấy mấy người này giết người đến phát cuồng rồi thì lập tức hét lên: “Trần sư đệ! Mau quay về!”

Trần Mễ Lạp cuồng sát ở bên trong mà không thể tự kiềm chế nổi bản thân, chỉ vung gậy liên hồi, không có bất kỳ một kỹ xảo cao minh gì cả, chủ yếu là dựa vào sức lực của chính mình! Có câu nói ‘Nhất lực hàng thập hội’(một người có sức mạnh lớn, có thể đánh thắng mười người biết võ), trước một sức mạnh tuyệt đối thì chẳng có bất kỳ kỹ xảo nào có thể chống đỡ nổi.

Những võ giả luyện ngạnh công thì sức mạnh của họ đều gia tăng đáng kể, vì thế những võ giả ở sau lưng Trần Mễ Lạp giết người một cách đã tay.

Thường Ba gọi liên tục ba lần thì Trần Mễ Lạp mới nghe thấy, bèn vẫy tay ra ý mọi người rút lui.

Mấy người vừa mới rút lui thì thế trận lúc này đã có một lỗ hổng, bất kể cho những võ tăng có biến đổi trận hình như thế nào thì cũng không thể bịt lỗ hổng đó lại được.

Lúc này Thường Ba chính là tướng quân, hắn tìm được một cảm giác thỏa mãn từ trong chiến đấu khó mà diễn tả bằng lời được, vung tay lên hung dữ nói: “Các vị huynh đệ trong Hắc ngục, chúng ta xông vào bên trong giết hết cả đi!”

Những võ giả trong Hắc ngục đều là những người máu chiến, sau khi chứng kiến cảnh giao phong này, sau đó lại nghe thấy có người kêu gọi xông lên thì mọi người cùng ào ào tiến tới, xông vào bên trong trận với Trần Mễ Lạp và những người khác nữa.

Diệp Thiên Vân vẫn đi thẳng vào giữa, hắn không phóng khoáng như Trần Mễ Lạp, bất kể ở đâu, khi nào thì hắn vẫn đề cao tính cẩn thận lên hàng đầu. Nếu hắn không nhầm thìđây chỉ mới là cửa ải thứ nhất của Thiếu Lâm, còn không biết phải vượt qua bao nhiêu cửa ải nữa, vì vậy mà trước mắt, bảo tồn thể lực mới là thượng sách.

Vừa rồi trong lúc xông vào bên trong trận, hắn đã cướp được một chiếc gậy. Chiếc gậy đen sì đó thoạt nhìn thì có vẻ như rất nhẹ, nhưng khi vào trong tay rồi mới biết nó cũng phải nặng đến cả mười, mười lăm kg chẳng vừa.

Diệp Thiên Vân rất thích binh khí, vì vậy chiếc gậy sắt này rơi vào tay hắn ắt sẽ là vũ khí vừa tầm tay hắn. Hắn tuy không biết côn pháp, nhưng không dựa vào khí lực mãnh liệt như Trần Mễ Lạp, mà dựa vào vận công Kim Chung Tráo, chỉ cần nhìn thấy võ tăng thì sẽ cho một gậy trúng đầu!

Gậy sắt vốn đã nặng rồi, thêm vào đó là sức mạnh của Diệp Thiên Vân, với tốc độ và sự ra đòn hiểm hóc, tất yếu sẽ là đánh đâu thắng đó! Như vậy chẳng khác nào lấy búa đập trứng cả, những võ tăng của Thiếu Lâm chỉ cần bị đánh trúng thôi thì không thể tránh khỏi cảnh óc một nơi và đầu một nơi.

Những võ giả ở trong Hắc ngục, ai nấy đều kinh hãi rùng mình trước những cú ra đòn của Diệp Thiên Vân. Không đến một phút mà chiếc gậy trong tay hắn đã hoạt động đến mười mấy lần.

Mỗi lần dập gậy xuống đều tàn nhẫn đến cực độ, có mấy võ tăng sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân ra tay thì muốn bỏ chạy, nhưng đều không thể né tránh khỏi, chỉ một đòn gậy thôi thì đến đầu cũng không còn nữa.

Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân(đây là một chiêu của Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ, có nghĩa là dùng tuyệt kỹ của người đó giết chết bản thân họ)! Đây có thể là cảnh giới cao nhất trong việc luyện tập võ công. Diệp Thiên Vân chỉ dựa vào chiếc gậy trong tay mà làm cho thi thể của những võ tăng phải rải rác khắp nơi, không những thế còn toàn là thi thể không đầu nữa.

Tu vi của những võ tăng trong Đại La Hán trận là vô cùng có hạn, dựa vào trận pháp thì còn có thể khua tay múa chân được với những cao thủ này, chứ nếu mất đi điểm tựa rồi thì thực lực kém hơn rất nhiều. Một đấu một thì rõ ràng không phải làđối thủ của nhau, nhiều nhất là không vượt quá năm hiệp thì chắc chắn sẽ nằm xuống.

Cũng không phải là những võ giả trong Hắc ngục không phải chịu tổn thất nào, mười mấy người có thân thủ bình thường đều đã chết dưới gậy của đối phương, nhưng so với thắng lợi mà họ giành được thì chẳng đáng là bao.

Chém giết ác liệt giống như là hổ lọt vào bên trong bầy dê vậy, chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ mà đã có thể giết chết cả trăm võ tăng rồi, còn không ít người thậm chí là không kịp ra tay nữa! Trận đầu giao phong mà đã có được một thành tựu như vậy là hoàn toàn dựa vào độ hiểu biết của Thường Ba về trận pháp.

Có được thắng lợi lần này thì rất nhiều võ giả trong Hắc ngục đã tìm lại được sự tự tin đã mất đi từ lâu của mình. Sau khi được tháo bỏ gông xiềng xuống, thì bọn hòa thượng Thiếu Lâm từ trước đến giờ bắt nạt, ức hiếp bọn họ giờ đây trở nên mềm như bún dưới đôi tay sắt thép của bọn họ.

Có một phần võ giả sau khi giành được thắng lợi thì trở nên hồ đồ, mất hết cả bình tĩnh, lại một lần nữa kéo theo một nhóm người tiến về phía trước.

Trần Mễ Lạp mặc dù dũng mãnh, nhưng đầu óc thì không ẩm ương chút nào. Hắn nhìn theo đám võ giả xông ra bên ngoài thì bĩu môi cười nói với Diệp Thiên Vân: “Đúng là không sợ chết, xem ra thì bọn họ rất tin là có thể xông ra được từ trong này.”

Diệp Thiên Vân không có vẻ gì lạc quan với tình thế sau này hết, Thiếu Lâm có thể bày bố trận này rồi thì chắc chắn là còn những bố trí nghiêm mật hơn nữa. Lúc này hắn vẫn đi ở giữa cùng Trần Mễ Lạp và những người khác nữa.

Đâm xuyên qua một cái sân thì đến luôn được con đường nhỏ, nhìn bức tường sừng sững ở hai bên thì hắn không khỏi cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền theo phản xạ tự nhiên hỏi: “Chỉ có mỗi con đường này thôi sao?”

Trần Mễ Lạp hơi gật đầu rồi nhìn ra hai bên nói: “Hắc ngục nằm ở phía sau núi của Thiếu Lâm, nếu muốn xuống núi thì chỉ có thể đi qua nơi này!”

Diệp Thiên Vân có cảm giác hai bức tường này vô cùng nguy hiểm, tựa như là quân địch sẽ xuất hiện ở đây. Nhìn những võ giả đang tràn đầy tự tin đi ở phía trước, thì trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm không yên.

Nghiêm Hành thoáng nhìn lên trên, không khỏi biến sắc nói: “Không ổn rồi...”

Không đợi cho ông nói xong thì từ hai bên tường không ngừng xuất hiện bóng người, chỉ trong nháy mắt mà đã có đến bốn, năm mươi người đứng ở bên trên.

Diệp Thiên Vân dựa vào cảm tri thì rất nhanh đã phát hiện ra được một đám võ tăng Thiếu Lâm, chỉ có điều là trong tay họ lúc này không phải là gậy sắt nữa, mà là cung nỏ.

Võ giả đi đầu vừa mới nhìn thấy cung nỏ thì sợ đến hồn bay phách lạc. Phía trước thì không thấy cuối đường, phía sau thì không có đường lui, xung quanh lại không có bất kỳ nơi nào có thể né tránh được cả. Cảm giác như mình là một cái bia đỡ đạn được phơi bày ra giữa đồng không mông quạnh, không một vật gì che chắn.

Đang trong lúc hoảng loạn, thì xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn. Bỗng thấy một âm thanh già nua hét lên: “Phóng!”

Trong phút chốc, thì tên nỏ phóng xuống dưới liên hồi nhiều như thủy triều lên vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.