Vô Địch Hắc Quyền

Chương 635: Q.2 - Chương 635: Lâm chiến




“Bảo vệ, tới đây một lát” Giọng Diệp Thiên Vân không cao không thấp, nhưng lại bao trumg cả phòng giam dưới đất này.

“Diệp tiên sinh, có chuyện gì vậy” Không tới nửa phút, bảo vệ đã chạy tới trước phòng giam. Thở không ra hơi nói: “Xin cứ việc ….sai bảo”.

“Mở xiềng chân và còng tay của cô ấy ra” Diệp Thiên Vân biết muốn để đối phương tin, cần có đủ thành ý, nên không hề do dự cởi trói cho cô trước, ở vị trí bình đẳng, hai người cũng có thể trao đổi thuận lợi.

“….Vâng….” Người đàn ông rõ ràng đã có dặn dò của Mông Nghĩa, hơi thoáng lưỡng lự, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, sau đó nhanh chóng tháo tay chân cô gái áo đen ra, cúi đầu kính cẩn nói: “Diệp tiên sinh, nếu không còn chuyện gì, tôi xin ra ngoài”.

Diệp Thiên Vân vẫy vẫy tay, bảo vệ lui ra khỏi phòng giam, mới nhìn cô gái đối diện, chậm rãi nói: “Cô tên là gì?”

Cô gái áo đen không ngờ Diệp Thiên Vân lại dứt khoát như vậy, lại thả cô ra. Nhưng cho dù cởi trói tay chân, xác suất có thể chạy trốn gần như bằng không, cô không giữ lãi nữa trầm giọng nói: “….Tiểu Thất!” cái tên này rất đặc biệt, giọng trầm xuống nói: “Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây, nhưng nếu cô gạt tôi…chắc là cô biết hậu quả”.

“Cô từ đâu tới?”

“….Tôi tới từ dưới núi Nga Mi…trấn Song Phong” Tiểu Thất cắn môi, trả lời từng chữ từng từ.

“Núi Nga Mi?” Diệp Thiên Vân thoáng ngạc nhiên, Mặc dù ở Cẩm Thành một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa kịp thưởng thức cảnh vật gần đây.

Dưới núi Nga Mi lại giấu một cao thủ như vậy, vậy thì thực lực che dấu dưới Thục Trung còn rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Võ công của cô thuộc phái nào? Sao lại xuất hiện ở bốn nhà Thục Trung?”

Tiểu Thất vuốt vuốt vết máu đọng ở hai cổ tay, mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Tôi có thể nói, nhưng người không được nói những điều này với những người bình thường. hơn nữa sau khi trả lời câu hỏi của ngươi, phải thả ta ra khỏi đây?”

Thấy Diệp Thiên Vân đồng ý, cô chỉ tay nói: “…Hơn nữa phải trả nó cho tôi”.

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, cái mà Tiểu Thất nói chính là chiếc vòng cổ bình thường trong tay hắn.

“ Chắc ngươi biết kho báu của bốn nhà Thục Trung chứ?” Tiểu Thất chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân nói: “Chúng tôi là người bảo vệ kho báu. Năm đó bốn nhà Thục Trung tìm được vị trí của kho báu, nhưng lại không có kết quả, nên…”

“Chờ chút” Diệp Thiên Vân sững sờ, lời này khiến hắn có chỗ hoài nghi, lập tức truy hỏi: “Kho báu khong phải là năm đó khi bốn nhà Thục Trung phản Thanh, đã đem chôn dấu rồi sao?”

“Họ chôn đi?” Tiểu Thất giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, không hề che dấu vẻ châm chọc nói: “Nếu kho báu do bốn nhà Thục Trung cùng cất dấu. Bọn họ đâu thể không biết vị trí cụ thể? Chia bản đồ khó báu thành bốn phần, tất cả những điều này chứng tỏ kho báu hoàn toàn không thuộc về bọn họ”.

“Cho dù họ chôn đi, với lòng tham của bốn nhà Thục Trung, e là sớm đã bị đào rỗng rồi, còn gì mà nói khó báu nữa”.

Diệp Thiên Vân chỉ nghe Mông Nghĩa nói tới một lần, kho báu cụ thể là của ai, hắn cũng không thể khẳng định, nói thẳng: “Điều tôi muốn hỏi không phải kho báu thuộc sở hữu của ai, mà là sao cô lại xuất hiện ở bốn nhà Thục Trung?”

Mặt Tiểu Thất ửng đỏ, nói tới việc này cô có chút tức giận, nên muốn chuyển đề tài. Để có thể rời khỏi đây, cô đành trả lời: “Tôi chỉ tới từ trấn Song Phong, là truyền thừa võ thuật Nga Mi, tới bốn nhà Thục Trung là để….giám sát họ”.

Diệp Thiên Vân tới Tứ Xuyên để né tránh võ lâm, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại đi vào một Tân thiên (bầu trời/nơi chốn) mới. Giống như những gì Ngô Lập Sâm nói, Thục Trung mấy chục năm nay không có người của võ lâm tới, quả nhiên là nơi không ai biết tới, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bốn nhà Thục Trung biết các người theo dõi họ không?”

“Tất nhiên là biết” Tiểu Thất ngạo nghễ nói: “Nga Mi chúng tôi mới là chủ nhân thật sự của Thục Trung. Với thực lực của họ, há có thể giữ được Thục Trung. Nhưng người biết tới sự tồn tại của chúng tôi không nhiều, trong bốn nhà chỉ có gia chủ mới biết một số bí mật”.

“Mấy chục năm trước, bốn nhà Thục Trung và chúng tôi đã có hiệp nghị, chỉ có điều họ cùng với sự phát triển những năm gần đây, có chút bành trước, sớm muộn cũng sẽ chịu đau khổ” Tiểu Thất nói với lời thế son sắt

Về phần bốn nhà Thục Trung, Diệp Thiên Vân không lo lắng nhiều lắm, bọn họ đơn giản là theo đuổi hai chữ lợi ích thôi.

“Nếu có người ngoài vào Thục Trung, trấn Song Phong làm thế nào?” Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ tới Thiếu Lâm, nên mới hỏi câu này.

“Theo tôi được biết, Hồng gia và Mông gia đã dẫn người ngoài tới” Tiểu Thất giống như quả ớt nhỏ, tàn nhẫn nói: “Hãy nhớ rằng, không lâu nữa, bọn họ sẽ bị san thành bình địa”.

Diệp Thiên Vân có thể khẳng định, trấn Song Phong kia mới là nơi cất dấu sức mạnh thâm hậu nhất, quan sát kỹ Tiểu Thất.

“Nhìn ta làm gì” Tiểu Thất tiếp xúc với Diệp Thiên Vân một thời gian ngắn, phát hiện người này không hề đáng sợ như lúc đầu gặp.

“Võ công của cô là đỉnh nhất ở trấn Song Phong?” Diệp Thiên Vân muốn biết tình hình thực lực của trấn Song Phong. Như vậy cũng tiện tính bước tiếp theo.

“Đỉnh nhất?” Tiểu Thất cười rung cả người, nhìn Diệp Thiên Vân đắc ý nói: “Nếu nói đồng trang lứa, có lẽ tôi cao nhất, nhưng nếu cả trấn Song Phong, hừ hừ….” Nói tới đó, mới nhớ tới vị trí của đối phương, lập tức lấy tay che miệng lại.

Diệp Thiên Vân mỉm cười, cô gái trước mặt đã kéo vẻ ngoài cố tình che dấu xuống, cũng không phải lạnh lùng như vậy. Nghe ngữ khí của cô, trấn Song Phong vẫn còn rất nhiều cao thủ. Cho dù thế nào, câu hỏi hôm nãy vẫn rất có giá trị. Ít nhất có thể cho hắn biết chuyện lúc trước không biết.

Điều Diệp Thiên Vân hi vọng nhất bây giờ là có thể gặp được cao thủ. Đây là động cơ nguyên thủy thúc đẩy hắn tiến bộ. Kim chung tráo sắp đột phá cấp tám, hắn rất chờ mong, chỉ đáng tiếc võ lầm đã xóa tên hắn. Vì Hình Ý môn và Hứa Tình hắn không thể không tiếp tục che dấu, mà mảnh đất mới phát hiện hôm nay, không khỏi thở dài nói: “Trấn Song Phong rất đẹp sao? Nếu có cơ hội, thật sự muốn tới đó xem thử”.

“Xem thử? Vậy thì không được” Tiểu Thất vô cùng cảnh giác từ chối Diệp Thiên Vân nói: “Ở đó không cho phép người ngoài vào. Rất nhiều người không biết tới sự tồn tại của trấn Song Phong. Nếu tôi dẫn người không liên quan tới, chắc chắn sẽ bị trừng phạt”.

Mặc dù Diệp Thiên Vân muốn tới trấn Song Phong, nhưng tuyệt đối không liều lĩnh, lập tức lắc đầu nói: “Tôi sẽ không để liên lụy tới cô, yên tâm đi” Nói rồi ném sợi dây cổ tới.

Tiểu Thất vội vàng nhận vòng cổ lau lau mấy cái trong tay, co như báu vật để trong lòng, khuôn mặt vui sướng nói: “Đại cá tử (Người cao lớn), võ công của người thật sự rất lợi hại, gần bằng ông nội ta”

Diệp Thiên Vân không nhịn được cười, cảm giác bị nói thành người cao lớn không hay tí nào, khẽ nói: “Cô rời khỏi đây đi”

.

“Ồ, được!” Tiểu Thất nghe thấy lời này thần sắc lộ vẻ phức tạp không nói ra được, đi mấy bước, sao đó quay người nói: “Đại cá tử, nhớ đừng để ý tới kho báu, thế chẳng khác nào lấy lửa thiêu thân cả”.

“Biết rồi. Cảm ơn cảnh báo của cô” Diệp Thiên Vân vốn không có hứng thú gì với kho báu chỉ có người có dã tâm như Mông Nghĩa mới nổi lòng tham với kho báu thôi.

Tiễn Tiểu Thất đi, Diệp Thiên Vân lại lên tầng, vừa vào phòng làm việc, liền thấy Mông Nghĩa muốn nói gì nhưng lại thôi.

“Tiên sinh, thả cô ta đi thật sao?” Mông Nghĩa rõ ràng đã có được tin tức, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm nói: “Cô gái đó trong tay chúng ta, có lẽ vẫn có tác dụng”.

Mặc dù Mông Nghĩa trơ mắt nhìn cô gái đi mất, nhưng không dám chặn lại, nói tới cũng vẫn là để ý tới cảm nhận của Diệp Thiên Vân. Không giúp hắn, vậy thì Mông gia sẽ là dê bò mặc người ta chém giết mất.

“Trả lời tôi mấy câu hỏi, nên tôi thả đi rồi” Diệp Thiên Vân thản nhiên nói: “Trong tay ngài vẫn có Triệu Cực, tôi nghĩ ngài sẽ không thiếu người có cũng như không như vậy”.

“Cái này thì đúng” Mông Nghĩa nghe tới Triệu Cực, lại lộ ra dáng vẻ nắm chắc thắng lợi. Đối với Triệu gia mà nói, khống chế được Triệu Cực chính là có ảnh hưởng ở mức nhất định tới quyết sách của Triệu gia. Hắn có chút tiếc nuối nói: “Mặc dù Triệu gia không có dã tâm quá lớn, nhưng lại không phải là đối tác tốt, lại muốn nhân cơ hội đàm phán, cướp bản đồ của Mông gia, là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh điển hình.”

Diệp Thiên Vân nhìn Mông Nghĩa có lời oán thán, biết hắn muốn nhanh chóng tìm được đồng bọn có thể tin tưởng được.

“Mông tiên sinh” Một người đàn ông gõ cửa, thần sắc hoảng loạn đi vào, lắp bắp nói: “Họ…tới rồi, vừa nãy….tới nội thành, mấy người chúng tôi phát hiện ra….”

Mông Nghĩa bị cắt ngang vốn đã không vui, nhưng thấy vẻ lo lắng của người đàn ông, lập tức trầm giọng nói: “Ai tới? Từ từ nói, đừng vội”.

“Là Hồng…..Hồng gia” Người đàn ông cũng thấy mình biểu đạt không rõ, vội vàng nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Hồng gia tới rồi, xem ra còn không ít người tới, ít nhất có năm chiếc xe khoảng hai mươi người”.

“Cái gì?” Mông Nghĩa nghe xong theo phản xạ đứng bật dậy, híp mắt nói: “Họ tới rồi? Nhìn rõ bên trong đúng là người Hồng gia không??”

“Chắc chắn là Hồng Hiển Phương. Bọn họ chắc là xuất phát từ bốn tiếng trước”.

“Những tên Hồng gia khốn kiếp cuối cùng cũng tới rồi” Mông Nghĩa nghe thấy có hơn hai mươi người tới, trong lòng có chút băn khoăn, trầm giọng nói: “Tiên sinh, nếu Hồng gia thật sự liên hợp với người ngoài tới gây phiền phức cho Mông gia, chúng ta nên làm thế nào?’

Trong lòng Diệp Thiên Vân cũng đang tính toán. Từ sau khi trở về từ Triệu gia, Hồng gia đã tới Cẩm Thành, giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Liền hoài nghi hỏi: “Có thể nào họ có được tin tức rồi không, mới nhân cơ hội gậy phiền phức cho chúng ta?”

Mông Nghĩa liền vỗ đầu, bỗng nói: “Đúng rồi. Bọn họ chắc chắn biết chúng ta muốn đàm phán với Triệu gia, nên mới nhân cơ hội tới, phần lớn là vì Hồng Ngọc Sâm”.

“Bao lâu nữa họ có thể tới được đây?” Diệp Thiên Vân quay đầu hỏi người đàn ông.

Người đàn ông báo tin tức rất kịp thời, thấy mừng thầm, tin chắc Mông gia sẽ vượt qua nguy cơ lần này, tất nhiên sẽ luận công khen thưởng. hắn dứt khoát nói: “Chắc khoảng một tiếng nữa”,

“Một tiếng có thể thay đổi rất nhiều thứ” Diệp Thiên Vân rất bình tĩnh nói: “Đi gọi hai vị tiền bối Hoa, Kim, bảo họ tới đây”.

Mông Nghĩa hít sâu một hơi, hạ lệnh nói: “Toàn bộ công nhân của tập đoàn nghỉ nửa ngày, hạn trong vòng nửa tiếng rời khỏi công ty. Điều động người từ Mông gia, nếu Hồng gia tới, không thể dễ dàng thả họ đi”.

Sau khi người đàn ông rời khỏi, Mông Nghĩa cười âm hiểm hai tiếng nói: “Có lẽ chúng ta còn có thể có thu hoạch….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.