Vô Địch Hắc Quyền

Chương 340: Q.1 - Chương 340: Liên lạc tình cảm




Diệp Thiên Vân không ngờ Hàn Băng lại yêu mình say đắm như vậy, thực ra thời gian hai người tiếp xúc với nhau cũng không được xem là nhiều gì cho lắm, sau đó thậm chí còn rất ít khi liên lạc với nhau,nhưng Diệp Thiên Vân cũng đã từng tới nhà của Hàn Băng dùng bữa, về sau cũng vì hắn gia nhập Hình Ý Môn nên hai người không còn hay liên lạc với nhau nữa, hắn cũng vì nàng mà mấy lần bị người khác đến sinh sự nữa.

Tuy là tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng sự việc ngày hôm qua có ảnh hưởng không nhỏ đến Diệp Thiên Vân, nhất là nụ hôn của Hàn Băng dành cho hắn, làm cho hắn nảy sinh một thứ tình cảm vô cùng khác lạ ở trong lòng, dường như thứ tình cảm đó làm cho con tim của hắn trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Diệp Thiên Vân giờ đây không biết nên đối mặt với Hàn Băng như thế nào nữa, nhưng hắn cũng yên tâm phần nào, vì Hàn Băng sắp rời khỏi đây rồi, từ nay về sau hắn không phải giáp mặt nàng ở cái thành phố này nữa.

Nhưng cái chuyện bày tỏ tình cảm đó, đối với Diệp Thiên Vân mà nói, nó như một hòn đá vô hình đè nén lên con tim của hắn vậy, đột nhiên cảm thấy nặng nề vô cùng. Đối với Diệp Thiên Vân mà nói thì chuyện tình cảm bây giờ có vẻ như quá sớm, vết thương lòng khi xưa vẫn chưa được xoa dịu, nó vẫn ẩn chứa nơi xâu thẳm trong con tim của hắn, thế nên hắn luôn luôn nghi ngờ tình yêu liệu có thật trên đời này không.

Nhưng qua lần Hàn Băng bày tỏ tình yêu của nàng với hắn, thì hắn phát hiện ra một điều, mặc dù vết thương lòng vẫn đang khắc sâu trong trái tim hắn, nhưng hắn cũng không thể làm ngơ trước tình yêu mà Hàn Băng dành cho hắn, mà cũng chính vì vậy mà Diệp Thiên Vân đến giờ vẫn là một mình.

Bất kỳ ai đều không muốn bị người khác nhắc đến chuyện cũ của mình, Diệp Thiên Vân cũng vậy, chính vì lý do đó mà hắn luôn tìm mọi cách để né tránh không động chạm vào những chuyện có liên quan, hay những vấn đề mẫn cảm về chuyện khi xưa của hắn. Thời gian có thể xóa mờ đi tất cả, làm cho những thứ ảnh hưởng sâu sắc đến bạn nhất cũng phải bị lu mờ, cho đến khi bạn quên hẳn nó đi, đây là một sự thật vô cùng hiển nhiên, thế nên Diệp Thiên Vân đối với mấy vấn đề vướng mắc về chuyện tình cảm thì cũng không lo lắng cho lắm.

Mới đầu thì hắn vì bị tổn thương nên không muốn đi tìm người yêu, nhưng bây giờ hắn có thêm những điều ràng buộc khác, đó chính là Võ Lâm, hắn giờ đây hành tẩu Võ Lâm mà muốn có người yêu thì đúng là một trò cười không hơn không kém. Tuy không thể nói rằng ngày nào hắn cũng phải vào sinh ra tử, nhưng hầu như hôm nào cũng có những trận chiến khốc liệt, nhất là so với tính cách của hắn, hắn đã đắc tội với quá nhiều người trong Võ Lâm rồi, không chắc có một ngày lại có một cừu gia xuất hiện trước mặt hắn đòi báo thù, giờ đây mà hắn vướng mắc vào chuyện tình cảm nữa, thì chẳng khác nào một của nợ, vác vào chỉ thêm nặng thân mà thôi.

Khi tình cảm của hắn phong phú lên rồi, hạnh phúc lên rồi, thì hắn sẽ trở nên yếu đuối, chính vì vậy Diệp Thiên Vân bây giờ luôn cố gắng chôn vùi chuyện tình cảm vào tận sâu trong trái tim, hắn bây giờ chỉ đặt toàn tâm toàn ý vào con đường võ học, vào cái khoái cảm được giao đấu với các cao thủ võ lâm, bởi vì hắn thích cuộc sống có những kích thích mạnh như vậy. cuộc sống của Diệp Thiên Vân luôn đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, điều đó làm cho hắn càng có nhiều cảm ngộ hơn, hơn nữa hắn có một mộng tưởng là phát huy võ thuật của hắn luyện tập đến trình độ cao siêu nhất, một khi hắn lún sâu vào chuyện tình cảm rồi, thì con đường võ đạo của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Chính vì những lý do như vậy mà chuyện tình cảm của hắn bị hạn chế vô cùng, mà hắn cũng chẳng buồn nhắc đến nữa, ngay cả tình cảm với Hứa Tình cũng không nốt!

Diệp Thiên Vân xoa xoa đầu, cố gắng lọc hết những chuyện hôm qua ra khỏi đầu mình. Hôm nay, hắn có hai việc cần phải làm, đầu tiên là đến trường học thăm mấy đứa bạn, việc thứ hai là đi thăm Vương Vĩnh Cường, nghĩ đến đây Diệp Thiên Vân liền trở mình bật ra khỏi giường, sau khi sắp xếp hết các thứ xong, hắn liền xuất phát. Chiếc xe Audi-A6 của Vương Vĩnh Cường bây giờ luôn được Dương Thiên Long sử dụng, thế nên hắn rất nhanh đã có xe để đi đến trường.

Trời mùa đông, tuyết rơi liên hồi, do vậy đường cũng rất trơn, vì thế mà Diệp Thiên Vân lái xe cũng vô cùng cẩn thận, sau khi mất hơn một giờ đồng hồ hắn mới đến được trường, sau khi đi qua sân vận động trong trường, thì hắn phát hiện ra là sân băng của trường đã được chuẩn bị xong rồi, hai bên còn có những hình điêu khắc bằng băng nữa, đây là một hoạt động hàng năm của trường Công Đại.

Diệp Thiên Vân lái xe trực tiếp vào thẳng trong khu ký túc xá, khi mới đi đến cổng đã nghe thấy tiếng vui đùa náo nhiệt vọng ra, hắn cũng chẳng thèm gõ cửa, mà đi thẳng luôn vào trong. Hắn vừa thò đầu vào thì đã thấy Vương Bằng, Trần Nhiên, Lưu Tùng, Vương Thông bốn người đang ngồi đánh bài, trên bàn bày ra cũng khá là nhiều tiền.

Bốn người này thấy cánh cửa tự nhiên mở ra cũng sợ đến mất mật, Lưu Tùng quay mặt lại, trên miệng vẫn ngậm một điếu thuốc ngẩn tò te ra một lúc mới mừng rỡ hét lên: “Thiên Vân, tên *** này, cậu lại chết dấm chết chúi ở chỗ nào vậy? Được rồi, đêm hôm nay có chuyện để nhậu rồi, ha ha ha!” Trần Tùng nói xong liền vứt luôn đám bài xuống, nói tiếp: “Thôi, được rồi, không đánh nữa!”

Vương Bằng và Trần Nhiên cũng đều đã trông thấy Diệp Thiên Vân, dĩ nhiên cũng mừng rỡ vô cùng. Diệp Thiên Vân từ lúc vào học đến giờ mới gặp bọn họ có một lần, giờ đây cũng đã ba tháng rồi không gặp, sắp đến thi cuối kỳ rồi hắn mới quay lại, hai người bọn họ đều tiến đến vỗ vỗ vai của Diệp Thiên Vân nói: “Mấy tháng không gặp rồi đúng không cậu nhóc? Nhìn thấy cậu vẫn còn sống là tốt rồi!”

Diệp Thiên Vân chẳng biết nói gì cả, thực ra bọn họ nói câu này cũng đúng, hắn bây giờ cũng sống qua ngày đoạn tháng ở trong Võ Lâm, hắn còn sống được đến bây giờ cũng là một việc khá tốt rồi, nên cũng mỉm cười đáp lại: “Mấy người bọn cậu đều ngồi trong phòng chơi sao? Không có tiết à?”

Vương Bằng đang định trả lời, thì Trần Nhiên đột nhiên chen ngang vào nói với Vương Bằng: “Chết cha! Ván bài này bài của hai đứa mình tốt lắm, ta biết ngay là tên Lưu Tùng này đột nhiên không chơi nữa là do bài nó xấu quá, nên vứt bài xuống đó!”

Vương Bằng cũng sực bừng tỉnh, nói với Lưu Tùng: “Ông thật chẳng quân tử chút nào cả, tôi bây giờ mới biết đấy, nếu không có Trần Nhiên nhắc nhở, ông lại ăn gian được một ván rồi đấy!”

Lưu Tùng cười hề hề đáp: “Rõ là đồ vớ vẩn, sao ông không nghĩ kỹ lại xem, đại gia của phòng chúng ta đã trở về, bữa trưa hôm nay không phải lo nữa rồi, còn đánh bài làm cái **** gì nữa, đúng không? Hôm nay nói thế nào thì nói, hiếm có lắm mới có dịp bắt được Diệp Thiên Vân, nhất quyết không thể để cho nó thoát, mấy ông chuẩn bị hết dao kéo đi, hôm nay chúng ta sẽ cắt máu thằng ranh này! Ha ha ha!”

Vương Thông lúc này mới quay sang Diệp Thiên Vân gật gật đầu, hai người chỉ gặp qua một lần lúc mới vào đầu năm học, nên cũng hơi lạ lẫm nhau, không giống mấy tên này cứ tự nhiên như không.

Lưu Tùng đứng dậy nói tiếp: “Vương Thông thay thế vị trí của cậu rất xuất sắc, nên hôm nay cậu về phòng này thì cũng chẳng còn chỗ cho cậu ở nữa rồi.”

Diệp Thiên Vân trông thấy mấy tên bạn này, thì thấy thân thiết vô cùng, đây đều là những người bạn rất tốt của hắn, khi hắn không còn ở trong trường thì vẫn luôn bảo hộ cho hắn, theo như môi trường xã hội hiện nay thì bọn họ đã vô cùng nghĩa khí rồi, nghĩ vậy hắn liền lên tiếng: “Bữa trưa hôm nay mình mời, muốn ăn chỗ nào các cậu cứ việc chọn!”

Trong phòng mọi người đều vui vẻ hoan hô nhiệt liệt, tuy rằng Lưu Tùng ngày thường cũng hay mời mọi người, nhưng cũng không vui vẻ được bằng thế này, thế nên mấy người này có những biểu hiện như vui quá hóa rồ vậy.

Diệp Thiên Vân mấy tháng gần đây ngoại trừ tiền vé máy bay, thì chỉ mất mấy trăm tệ tiêu ở võ quán tại thành phó Tần Hoàng, hắn không hề tiêu thêm một đồng nào nữa, trong tay hắn lúc này vẫn còn mấy chục vạn tệ, khi ở Hình Ý Môn, hắn muốn tiêu tiền, cũng chẳng có chỗ để mà tiêu, vì nơi đó làm gì có chỗ để mua đồ. Chính vì vậy, khi hắn đi ra ngoài chơi đều không thèm coi trọng xem cần có bao nhiêu tiền thì mới là đủ.

Mấy người bọn họ liền đến quán ăn Hoa Dung ở ngoại ô thành phố Băng Thành ăn một bữa bào ngư no nê, tất cả đều rất vừa lòng, cái kiểu liên lạc tình cảm như thế này làm cho Vương Bằng và Trần Nhiên cứ như được phiêu du tiên cảnh vậy.

Vương Thông thì vẫn còn lạ Diệp Thiên Vân, nhưng sau khi uống mấy chén rượu xong đã xưng anh em với hắn rồi, Vương Thông hướng về Diệp Thiên Vân vẫy vẫy tay nói: “Người anh em quả nhiên có nghĩa khí, về sau có việc gì cứ tìm tôi!”

Diệp Thiên Vân nghe xong cũng chỉ mỉm cười, hắn chẳng bao giờ tin lời nói trên bàn rượu cả, nhưng hắn lại vội ngưng lại một lúc, rồi lại lên tiếng hỏi: “Nghe nói cậu là đệ tử của Võ Đang phải không? Thế võ công của Võ Đang ra sao?”

Sắc mặt của Vương Thông đã bắt đầu ngà ngà say, đắc ý nói: “Cái này cũng cần phải nói sao, Võ Đang của bọn tôi là môn phái to thứ hai trong Võ Lâm này, ngoại trừ Thiếu Lâm ra, thì Võ Đang là nhất, câu nói này thật chẳng sai chút nào cả!”

Những người còn lại đều uống rất nhiều rượu rồi, Lưu Tùng chen ngang vào nói: “Cái gì mà môn phái Võ Lâm cơ chứ, cậu đang kể chuyện kiếm hiệp à, Võ Lâm ở đâu chư? Bốc phét cũng phải vừa vừa thôi chứ!”

Vương Thông bị câu nói này làm cho cụt cả hứng, mất cả vui, cậu ta liền đứng dậy ngạo mạn nói: “Lừa mấy ông làm cái gì, đệ tử Võ Đang khắp thiên hạ, công phu võ giỏi đầy ra đấy, để tôi múa một bài quyền cho mấy ông xem!” Nói xong Vương Thông liền đi một bài quyền trong căn phòng này, cũng may là phòng ăn của bọn họ khá rộng nên Vương Thông cũng có chỗ để đi quyền, bài quyền của cậu ta có tên là Thái Ất Ngũ Hình Quyền, múa rất đẹp mắt, mấy người ngồi xem đều vỗ tay khen hay.

Diệp Thiên Vân ngồi đó ngắm nghĩa, biết rằng Vương Thông biết khá nhiều chuyện về Võ Đang, hắn vừa nãy cũng định hỏi chuyện về Võ Đang nhưng lại bị Lưu Tùng làm gián đoạn, lần này có cơ hội tốt như vậy sao lại không hỏi cơ chứ.

Vương Thông sau khi đi hết bài quyền thì hơi thở có chút gấp rút, có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên mới như vậy, Vương Thông hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ đi Võ Đang học võ, thực ra tôi đã có cơ hội này từ trước rồi, nhưng tiếc là do gia đình bắt tôi phải đi học nên đã bỏ qua nó, nếu không thì nói thế nào tôi cũng chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội đó mà về đây đi học đâu.”

Diệp Thiên Vân dò xét Vương Thông, cậu ta vẫn chưa chính thức được gia nhập Võ Lâm, hắn bất giác nhớ đến hình ảnh của mình hồi trước, hồi đó khi Vương Vĩnh Cường khuyên nhủ hắn, thì hắn cũng giống như Vương Thông bây giờ, nghĩ vậy bèn lên tiếng nói: “Trong Võ Đang chắc cũng có phân vai vế, bối phận đúng không? Như vậy thì sắp xếp ra sao?”

Vương Thông xoa xoa cái đầu của mình đáp: “Tên chữ Sư thì là đời thứ mười lăm, tên chữ Phàm thì là đời thứ mười sáu, tên chữ Tình thì là đời thứ mười bảy!”

Diệp Thiên Vân liền ghi nhớ thông tin này vào trong đầu, không ngờ Võ Đang đã xếp bậc được bao nhiêu đời như vậy rồi, thực ra Hình Ý Môn cũng khá lâu đời rồi, nhưng nếu so bì với Võ Đang thì lại kém hơn rất nhiều. Hơn nữa Hình Ý Môn chỉ sắp xếp những người đang còn sống, cũng chẳng có tên chữ, cái này cũng chẳng hề có liên quan gì đến lịch sử môn phái cả, Diệp Thiên Vân lại lên tiếng hỏi tiếp: “Võ Đang bây giờ chỉ có ba đời này thôi ư?”

Vương Thông tuy lúc này đã ngà ngà say, nhưng vẫn thấy câu hỏi của Diệp Thiên Vân có gì đó kỳ lạ, bèn hỏi lại: “Cậu hỏi mấy cái này làm gì? Hình như còn có cả đời thứ mười ba nữa, nhưng tôi vẫn chưa được gặp mặt.”

Diệp Thiên Vân thấy Vương Thông nóng lòng muốn lên Võ Đang như vậy bèn cười nói: “Vậy cậu về sau sẽ lên Võ Đang làm đạo sĩ nhỉ!”

Vương Thông khinh bỉ nhìn Diệp Thiên Vân một cái, mặt mày biến sắc nói: “Cậu thì biết cái gì, thực ra Võ Đang không hề đơn giản như vậy đâu.” Cậu ta nói xong câu này, rồi cũng không thèm nói thêm câu nào nữa.

Lưu Tùng thấy hai người nói chuyện kỳ lạ liền khoát tay chen vào: “Bọn mình bàn đến đạo sĩ làm cái gì cơ chứ, nói chuyện đàn bà là hay nhất, nếu không thật là vô vị!” Lưu Tùng đang nói thì bật cười lớn rồi lại nói tiếp: “Đúng rồi, cái cô bé Hàn Băng dạy Takewondo cho chúng ta, bây giờ không dạy nữa rồi, nghe nói cô ấy sắp tốt nghiệp rồi, nhớ hồi trước đại học năm hai mới khai giảng cô ấy rất có cảm tình với Thiên Vân, khi lên lớp hỏi bọn mình liên tục!”

Hai mắt của Vương Bằng và Trần Nhiên đều híp tịt lại ngủ gục xuống, chỉ còn có mỗi Vương Thông vẫn đứng đó, cậu ta nghe xong vô cùng hâm mộ bèn nói: “Không ngờ người anh em lại có một câu chuyện tình cảm hay như vậy, đúng là tấm gương sáng cho phòng của chúng ta. Tôi cũng đã trông thấy Hàn Băng rồi, rất xinh, có lẽ là cô gái trong mơ của đàn ông…”

Diệp Thiên Vân không muốn nhắc đến Hàn Băng nữa, liền nói luôn: “Đi thôi, chúng ta đến giờ phải về rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.