Vô Địch Hắc Quyền

Chương 520: Q.2 - Chương 520: Phục hay không phục




Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên đầu mấy người, khi phản xạ vào mắt người lại có chút khiến người ta khó mở to mắt, ăn mặc như vậy, rồi cả kiểu khí thế khi nói chuyện, người bình thường thật là không bắt chước được.

Mặc dù Diệp Thiên Vân luôn bình tĩnh tỉnh táo, nhưng sau khi nhìn thấy họ, cũng không khỏi thở dài, hắn suy nghĩ, cũng đoán ra năm sáu phần mục đích đến của họ

Bốn người thân ảnh có chút phiêu diêu từ từ đứng vững, đúng là bốn hòa thượng hơi điên điên của Thiếu Lâm Đạt Ma, Cuồng Vũ cầm đầu vẻ mặt cợt nhả, đắc ý nói với Hứa Phụ: “Bạn cũ, đã gặp rồi thì tôi không thể để ông chạy mất!”.

Hứa Phóng Sơn nghe những lời này với lão hình như cũng rất bất đắc dĩ, nhưng vướng về mặt tình cảm, chắp tay kiểu tượng trưng, không mặn không nhạt nói: “Cuồng Vũ, đã lâu không gặp!”.

Mặc dù Diệp Thiên Vân đã gặp họ một lần nhưng lúc đó vì tình thế gấp gáp, hơn nữa lại phải đề phòng kẻ khác đánh lên cho nên cũng không dồn sức lực lên mấy người này, hôm nay một mình đối mặt, mới cẩn thận chú ý đến tướng mạo đối phương.

Cuồng Vũ thấp bé to khỏe, thân hình rắn chắc cường tráng, cái mặt sư tử hồng rực, trán cao nhô ra, đặc biệt nhất là hai tròng mắt hắn có sự ghê ghớm mãnh liệt, phóng ra ánh nhìn hung hăng điên cuồng.Con ngươi thường vì hưng phấn hoặc phẫn nộ mà mở rất to, đảo không ngừng trong hốc mắt, mà con ngươi phần lớn thời gian đều biểu lộ hết nội tâm ưu sầu của lão.

Người như vậy bình thường không phải là cố ý che đậy, mà là không hề có tâm cơ

Cuồng Cảnh thấy Cuồng Vũ vừa hưng phấn lại quên luôn chuyện chính liền có chút cả giận nói: “Ông chủ có lệnh, Cuồng Vũ ông cẩn thận một chút, đừng quay về lại bắt chúng ta chịu tội thay!”.

Mấy người đều bị những thứ xưng hô rối bời này làm chóng cả mặt, trong Thiếu Lâm Tự lại xuất hiện chức vị “ông chủ”, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Cuồng Cảnh có khung người gầy teo, vẻ mặt của vân lưới đánh cả, khi phát tức thì cằm vểnh cao lên, bởi trong miệng chẳng có mấy cái răng, môi thì móm sâu vào trong.

Cuồng Vũ bị người răn dạy hình như thành quen, bĩu môi, sau đó mới quay đầu nhìn Diệp Thiên Vân nói: “Anh bạn nhỏ, chúng tôi đợi cậu nửa tháng có thừa rồi, hôm nay cuối cùng cũng để chúng tôi đợi được cậu, ha ha”.

Diệp Thiên Vân biết mấy đứa trẻ già trước mắt có vẻ thú vị nhưng để bọn họ ngắm vào ai, cái đó chắc chắn không có lợi! Mặc dù trong võ lâm tin đồn liên quan đến họ nhiều không kể xiết. Cho nên rất cẩn thận nhíu mày nói: “Mấy vị tiền bối đợi tôi? Có chuyện gì vậy?”

Cuồng Vũ hơi to miệng, vốn là không khống chế được cái miệng ấy, mở rộng ra nói: “Trong võ lâm vì cậu làm náo ngất trời, chúng tôi phụng mệnh mà tới, muốn để cậu…..”

Cuồng Cảnh hừ lạnh hai tiếng, ngắt lời lão từ từ nói: “Diệp Thiên Vân ,mấy anh em tương đối hợp ý với cậu, muốn mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, đồng thời kiểm chứng võ học đại đạo”.

Lời này vừa dứt, không chỉ Hứa Phạm,ngay cả Hứa Phóng Sơn mặt cũng hơi co lại, tình hình Diệp Thiên Vân hiện giờ thật không hay, vốn là đánh với Võ Đang kinh thiên động địa. Hôm nay lại ban đêm xông vào bát Quái Môn, gây ra phiền toái lớn! Nhưng bây giờ ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng tham gia vào, chỉ sợ những ngày sau này muốn trốn cũng không được.

Diệp Thiên Vân mặc dù sắc mặt chưa hề thay đổi nhưng trong lòng không biết đã quay bao nhiêu vòng, hắn đã từng nghĩ có một ngày, mình có thể đứng trên đỉnh võ đạo, Thiếu Lâm nhất định sẽ dần dần tiếp xúc với hắn , có điều không ngờ lại dùng cách này.

Võ Đang truyền bá thiên sách không có thực của hắn ra ngoài, phiền phức này lại tới, nghĩ đến đây cũng hiểu ra ý đồ Thiếu Lâm đến đây, mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Thế cũng tốt, thực ra tôi sớm đã muốn giao lưu cũng các vị đại sư, như thế này đều có lợi với chúng ta, sao lại không vui vẻ mà làm chứ”.

Những người ở đó đều sửng sốt, Hứa phạm quả thực cũng kịp thời, mọi người không dám nói là nắm rõ tính cách của Diệp Thiên Vân nhưng cũng biết người như hắn rốt cuộc như thế nào.

Diệp Thiên Vân tuyệt đối không phải loại người tình nguyện thỏa hiệp, bằng không tuyệt đối không làm ra chuyện kinh thiên động địa này, rất nhiều lúc tính cách quyết định số mệnh, nhưng trái tim hắn như đá, trong ấn tượng của người khác sớm đã thâm căn cố đế, nên thay đổi này đánh người ta trở tay không kịp!

Bốn võ tăng cũng bị Diệp Thiên Vân làm cho bất ngờ, Cuồng Chỉ sờ gáy nói: “Không phải nói là muốn đánh sao? Sao lại không giống tôi nghĩ ……..”

Diệp Thiên Vân sau khi nhìn phản ứng của mấy người, bất giác thoáng nhìn Hứa Tình sau lưng Hứa Phạm trong giấc ngủ say vẫn lộ vẻ mệt mỏi, nhưng từ khóe miệng vẫn tràn trề hạnh phúc, trong lòng chợt thấy ngọt ngào. Một người đàn ông đến thế giới này, luôn có những thứ cần bảo vệ, có thể là một tấm bia vô danh, có thể là một viên ngọc Linh Lung tinh xảo, hoặc ….là một người phụ nữ.

Trong lúc Diệp Thiên Vân nhìn nàng, trong lòng như bị nước suối nguồn thấm vào. Hắn đánh mắt cho Hứa Phạm đang có chút mù mờ, tiếp đó lại giao hòa với ánh mắt Hứa Phụ

Chỉ là trong tích tắc, hai người đồng thời hiểu ý của Diệp Thiên Vân , mang Hứa Tình rời đi, càng xa càng tốt! ánh mắt Diệp Thiên Vân dường như có thể biểu đạt hết những gì hắn muốn biểu đạt, thần kỳ hơn là lại khiến người ta vừa nhìn là hiểu.

Hứa Phụ cũng không ra vẻ mà gật đầu vui mừng và cảm kích, sau đó cười nói với bốn võ tăng: “Con gái tôi vừa bị kinh sợ, còn chưa biết thế nào, xin từ biệt trước!”. nói xong xoay người đi cùng Hứa Phạm

Cuồng Vũ thấy lão đột nhiên quýnh lên, ánh mắt lóe lên giơ tay ngăn cản: “Bạn già, cờ này………..”.

Cuồng Cảnh cau mày không hài lòng nói: “Uổng ngươi sống nhiều năm như vậy, con gái người ta bị ốm, nào còn có tâm trạng đánh cờ, chúng ta có chuyện của chúng ta, chỉ cần Diệp Thiên Vân ở đây là được rồi!”.

Hứa Phạm đi rất xa rồi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Diệp Thiên Vân một cái, lúc này hình ảnh Diệp Thiên Vân trong mắt hắn như núi, chỉ có thể ngước nhìn…lúc đầu bản thân hắn cũng là vì một người con gái nhưng lại không có dũng khí như Diệp Thiên Vân , cái này có lẽ chính là chỗ thất bại của hắn.

Diệp Thiên Vân không muốn hai người nán lại đây, là sợ họ ảnh hưởng đến hành động và phán đoán của mình! Nếu mấy võ tăng này thực sự mạnh như đồn đại, đừng nói là thêm một Hứa Phóng Sơn, thêm hai nữa cũng không phải là đối thủ của người ta. Bốn người này đã đến nửa tháng rồi, thì nhất định phải đợi mình.

Mãi đến khi nhìn thấy Hứa Phụ và Hứa Phạm đến gần chỗ xe, trái tim đang treo ngược mới buông xuống, Diệp Thiên Vân cười nói” Không biết Thiếu Lâm tìm tôi rốt cuộc có việc gì?”

Mấy người hơi sũng sờ, sau đó lập tức cười ha hả, Cuồng Vũ cảm thấy hứng thú nói: “Chúng tôi cũng không biết, nhưng cậu vẫn đi một chuyến với chúng tôi chứ, gần đây tin đồn về cậu trong võ lâm hơi nhiều, nói cậu có mang thiên sách công pháp tuyệt thế, không biết có bao nhiêu người động rồi.

Diệp Thiên Vân trong lòng ngạc nhiên, những người này vừa nãy còn ngây ngô mà thoắt cái đã thay đổi con người, lúc cần ngốc thì ngốc, không cần ngốc thì không ngốc, hơn nữa đến thời khắc quan trọng còn có thể giả ngốc, vì thế hắn hỏi dò xét: “Vậy Thiếu Lâm cũng muốn thiên sách sao?”

Bốn người lại cười ầm lên,Cuồng Cảnh có chút thở không ra hơi nói: “Thiên sách? Thật buồn cười, bốn huynh đệ chúng ta mặc dù không thông minh, nhưng cũng biết công phu không phải tự nhiên mà có, Thiếu lâm có bao nhiêu kỳ nhân, ngay cả chúng tôi đếm cũng không rõ! Nhưng trong kỳ công này cũng không phát hiện ra pháp môn nào có thể thần kỳ như thiên sách! Đáng buồn, đáng tiếc, đáng cười! thế nhân cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu!”.

Diệp Thiên Vân nhìn Cuồng Cảnh lúc nói chuyện, ánh mắt kỳ dị, đâu còn cái vẻ ngu dốt lần đầu gặp mặt! Đại trí giả ngu có thể chính là để hình dung về mấy người trước mặt!.

Nói đến đây, Cuồng Cảnh cũng không giấu diếm, ngược lại tự nhiên hào phóng nói: “Ông chủ chúng tôi…..Phương trượng có mệnh, mời anh bạn nhỏ đi cùng chúng tôi đến Thiếu Lâm một chuyến!”.

Diệp Thiên Vân nghĩ hồi lâu, cuối cùng là trong lòng có chút không phục. Hắn không phải là người có thể để người ta tùy ý vuốt ve!Giờ hắn không muốn đến Thiếu Lâm, vậy thì bất luận là ai, có thân phận và địa vị gì cũng không thể ép hắn, nếu không sẽ phản kháng tới cùng, đây là một kiểu thái độ đối đãi người đời.

Nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu từ chối rất rõ ràng nói: “bây giờ tôi không muốn đến Thiếu Lâm, bởi còn rất nhiều chuyện phải làm, sau này nếu có thời gian, nhất định sẽ đến Thiếu Lâm chứng minh võ học.

Cuồng Chỉ mãi không lên tiếng, vỗ tay cười, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân như phát hiện ra một cục vàng, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ : “Hay cho một con người, hay cho một con người, cậu đi hay không, không do cậu!”.

Diệp Thiên Vân mặc dù nghe nói đã lâu nhưng lại cũng không sợ họ, chỉ cần hắn muốn đi,dưới thiên hạ này người có thế ngăn hắn chỉ có mấy người, vì thế cũng không hề tức giận, chỉ dứt khoát nói: “Các ông có thể cản tôi, đừng nói Thiếu Lâm, mà núi đao biển lửa tôi cũng đi cùng các ông!”.

Lời vừa dứt, người hắn đột ngột xông lên, lao đến chỗ Cuồng Vũ! Diệp Thiên Vân biết rõ, hôm nay muốn ra khỏi mảnh rừng này, chỉ có thể dùng kỳ chữ mới có khả năng. Vừa rồi hắn muốn lao vào giữa hai người, nhưng trong nháy mắt lại phủ định đây là cách nghĩ vô cùng nguy hiểm, đối mặt với sự tấn công của hai người, còn không bằng chuyên tâm vào một người, cơ hội rời đi như vậy mới càng lớn.

Chỉ là trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân đã lủi được gần năm mét, tốc độ nhanh như chớp ấy quả thực như một trận gió, khiến người ta không thể cân nhắc.

Nhưng càng đáng sợ hơn là ba người kia sau khi nhìn thấy hành động của Diệp Thiên Vân ngược lại không hề nhúc nhích, nhìn chăm chú cười như không cười, giống như đang chờ xem diễn kịch trên ti vi vậy.

Cuồng Vũ càng hưng phấn khác thường, lão đón thân hình Diệp Thiên Vân , đồng thời toàn thân căng thẳng, bỗng bay ra đón bắt, chân như dẫm lên bậc thang dựng thế,cười sang sảng: “Quay về đi!”.

Vào lúc này thân hình hai người giao thoa, chỉ nghe thấy” Bang bang” hai tiếng, ngay sau đó là tiếng chân giẫm lên lá cây.

Cuồng Vũ đứng vững, đắc ý cười nói: “Diệp Thiên Vân ,cậu phục hay không phục!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.