Vô Địch Hắc Quyền

Chương 596: Q.2 - Chương 596: Rước lấy họa tinh




Mặc dù khai giảng đã gần một tháng, nhưng mà diện mạo ban năm đã xảy ra biến hóa lớn. Từ nữ đồng học đến nam đồng học, đều rất chờ mong thầy Diệp của khóa truyền thống thể dục Trung Quốc và võ thuật chuyên nghiệp.

Đại bộ phận học sinh đều có thể tại trên khóa đạt được một ít chuyện mình muốn. Từ lý luận võ thuật đến thực chiến, còn có giải thích kỹ chiến thuật. Chuyện duy nhất không hài lòng chính là khi lão sư lên lớp, luôn đưa ra bộ mặt lạnh băng, cho tới bây giờ không thấy lão sư cười, cho nên toàn bộ học sinh đặt cho hắn một cái ngoại hiệu gọi là lão k.

“Thầy, ngài chung quy nói học võ thuật phải học từ cơ bản, nhưng từ khi khai giảng đến bây giờ đã một tháng, vì sao chúng em mỗi ngày đều phải trung bình tấn, hơn nữa mỗi tiết chỉ dạy hai ba động tác? Có thể làm cho tiến độ nhanh lên hay không?” Nói chuyện với Diệp Thiên Vân là một nữ học sinh tên là Đỗ Linh Linh, xinh đẹp linh lung, lớn lên đáng yêu đến cực điểm.

“Đúng vậy, thưa thầy! Em thấy lớp khác đã sớm đem trọn bộ trường quyền học xong, nhưng chúng em vẫn còn đang trung bình tấn ở đây! Ngày hôm qua vài học sinh lớp khác cười nhạo tụi em, nói tụi em là lão ngưu kéo xe chậm!” Một vị học sinh khác cũng phụ họa nói.

“Im lặng hết! Các ngươi điểm kiến thức cơ bản này cũng không biết, còn muốn học này học nọ!” Tống Học Nghiệp vẻ mặt chính phái nói:“Thầy Diệp đều có an bài, không cần các ngươi phải quan tâm. Theo ta thấy, thầy muốn đặt nền móng cho các ngươi, thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú mà!”

Tháng này Tống Học Nghiệp chậm rãi hòa hợp từng chút cùng Diệp Thiên Vân, hắn không muốn mình trở thành người ngoài. Đừng xem hắn bình thường có điểm bướng bỉnh, nhưng đối với cao thủ chân chính thì thập phần bội phục. Diệp Thiên Vân một chiêu liền có thể chế trụ hắn, hắn hận không thể học hỏi Diệp Thiên Vân.

“Kẻ hai mặt!” Đỗ Linh Linh trừng hắn liếc nói:“Lấy tốc độ này, phải đợi thi xong mới có thể học hết, phải đợi cho râu mép đều trắng không còn chút máu mới xong!”

Tống Học Nghiệp cười hắc hắc, cố ý đùa giỡn nói:“Nguyên lai cô còn có râu mép, để cho tôi nhìn thử xem!”

“Ngươi…!” Đỗ Linh Linh bị chọc giận hai má phồng lên, hai tròng mắt hồng lại, trong nháy mắt muốn rơi lệ.

Tống Học Nghiệp còn muốn cùng nàng ầm ỹ vài câu, nhưng Diệp Thiên Vân chau mày. Hai bên đồng thời im lặng. Trong lớp, học sinh cũng biết nếu như thầy làm động tác này, tất nhiên sẽ có người không may.

Diệp Thiên Vân bình tĩnh trở lại, lông mày thoáng giãn ra. Một tháng này, cùng học sinh ở chung cũng coi như hòa hợp. Những học sinh này cùng với mấy người Thạch Thanh Sơn giống nhau đúc. Đều muốn học nhiều, không chịu học công phu thấp kém. Võ học không thể truy cầu tốc độ, đó là chân chính tự sát. Thiên phú có tốt cũng bị luyện thành phế nhân.

Tỷ như Tiêu Sắt cũng chỉ luyện Ngũ Hình quyền. Một mực mặc kệ những thứ khác. Tuy công phu hắn không nhiều lắm. Nhưng mà đối với Hình Ý lại thập phần tinh thông. Cho nên dù gặp phải cao thủ. Cũng có thể chống lại hai chiêu mà không rơi xuống hạ phong.

Nghĩ tới đây. Diệp Thiên Vân chậm rãi nói:“Về vấn đề tốc độ. Cũng không phải thầy dạy chậm. Mà là các em học chậm!”

“Hả!?” Học sinh trong lớp đều ngẩn người. Nơi này rất đông học sinh. Thậm chí học sinh lớp khác cũng rất nhiều. Cho nên trong lúc nhất thời ở dưới xì xào bàn tán .

Diệp Thiên Vân không để ý đến bọn họ. Mà trực tiếp nói:“Thầy mỗi ngày định ra một kế hoạch. Nếu các em đều hợp cách. Liền tiến hành động tác kế tiếp. Nếu không được thì cứ lấy tốc độ bây giờ mà học.”

“Tốt!” Tống Học Nghiệp giơ hai tay tán thành nói:“Cho các ngươi tức méo mó. Lúc này có chế độ thưởng phạt như vậy. Ta có thể học nhiều hơn một chút!”

Ở trong lớp. Tống Học Nghiệp là người đứng đầu. Cho nên hắn tất nhiên đồng ý lời của Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nhìn sắc mặt của học sinh cũng không còn ý kiến gì, liền nói:“Cứ như vậy mà làm! Bắt đầu từ động tác của ngày hôm qua, mỗi người làm năm trăm lần! Làm xong đến chỗ của thầy. khảo hạch thông qua xong, liền học động tác kế tiếp!”

Các học sinh đều tắc luỡi, số lượng này không ít hơn so với trước, lúc này lại nhiều hơn, vẻ mặt đau khổ mà luyện, cái này thật sự là tự tìm ăn khổ!

Diệp Thiên Vân đem hai người Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng đến, một tháng này hắn thông qua quan sát cẩn thận, phát hiện ra đệ tử thiên phú tốt chỉ có Tống Học Nghiệp. Mà thiên phú Lý Tưởng cũng không có quá tốt nhưng có thể bổ khuyết, nhiệm vụ của mỗi ngày Lý Tưởng đều có thể hoàn thành rất tốt, hơn nữa thường vượt qua dự liệu của hắn.

Diệp Thiên Vân đối với võ học có yêu cầu phi thường cao, Lý Tưởng thường xuyên có thể đạt tới mục tiêu, thậm chí là vượt qua mong muốn, vậy nói rõ người học sinh này rất khổ công, là một người tài.

“Thầy, có chuyện gì?” Lý Tưởng có chút thuần khiết, cũng có chút đôn hậu, vừa nói xong thì trên mặt có chút hồng.

“Mỗi ngày em luyện tập bao lâu?” Hai mắt Diệp Thiên Vân theo dõi hắn hỏi.

“Ba...... Năm giờ. Em cũng không có lưu ý!” Lý Tưởng gãi gãi đầu. Hắn còn tưởng rằng xảy ra vấn đề gì.

“Mỗi ngày hắn đều luyện đến nửa đêm trong phòng ngử! Tiểu tử ngu ngốc này, thật đúng là dư khí lực......” Tống Học Nghiệp chưa cười nhạo Lý Tưởng xong. Đã bị Diệp Thiên Vân một cước đá té ngã, lồm cồm đứng lên lại không cả giận:“Lời của em là thật mà...!”

Diệp Thiên Vân thấy con chó què này cũng không còn biện pháp gì, không để ý tới hắn, nói với Lý Tưởng:“Biểu hiện của em làm thầy rất hài lòng, nhớ rõ cần phải kiên trì, không được xao nhãng! Buổi chiều khi hết tiết vào phòng giảng dạy gặp thầy, thầy sẽ chỉ giáo em một chút!”

Lý Tưởng không ngờ có loại chuyện tốt này, lập tức cảm kích nói:“Cảm ơn thầy, từ nhỏ em rất ngu, cho nên phải luyện nhiều để đền bù lại!”

“Em cũng muốn đi, thầy Diệp!” Tống Học Nghiệp bây giờ đối với lai lịch của Diệp Thiên Vân vốn là đoán không ra, cho nên trong lòng cũng đã xảy ra biến hóa.

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn bộ dáng gấp gáp như khỉ của hắn, cũng không có cự tuyệt hắn, mà nói:“Khắc chế thói tự mãn của em, nó sẽ hại em! Đừng tưởng rằng đã tham gia những trận đấu cấp quốc gia thì tài trí hơn người. Trong mắt tôi, tiềm lực của em không bằng tiềm lực của Lý Tưởng!”

Tuy bình thường Tống Học Nghiệp có chút vô lại, nhưng mà nội tâm lại cao ngạo vô cùng, nghe được đánh giá của Diệp Thiên Vân, lập tức không phục, liếc Lý Tưởng, ánh mắt lộ ra hung quang.

Diệp Thiên Vân hiểu rất rõ, lẳng lặng nói:“Một người là quyền thủ, trọng yếu nhất là hiểu được nhược điểm của mình ở nơi nào, mà em thiếu khuyết nhiều lắm!”

Tống Học Nghiệp như là bị tạt một chậu nước lạnh, sau nửa ngày, hắn kỳ vọng hỏi:“Thầy, nếu như em có thể khắc chế chính mình, cố gắng luyện tập công phu, còn có cơ hội làm tuyển thủ sao?”

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua Lý Tưởng, thản nhiên nói:“Học tập theo hắn, hắn sẽ chỉ điểm cho em một con đường sáng!”

----

“Hôm nay thông tri với các vị lão sư đang họp, trong nội viện chuẩn bị cử hành cuộc đại bỉ võ. Ngoại trừ khảo sát các tố chất của các học sinh, còn vì chọn lựa tuyển thủ dự thi đại hội võ thuật cả nước vào tháng sáu năm sau!”

Viện trưởng Tô Toàn Sinh nhân tiện nói:“Lần này trường học chỉ có năm danh ngạch. So với năm rồi, thiếu chút ít, bởi vậy tố chất nhất định phải cao!”

Diệp Thiên Vân ghét nhất họp, hắn cũng không có việc gì nên tham gia. Nhưng mà cũng may là toàn thể tham gia, nếu không hắn không dám cam đoan chính mình có ngủ quên hay không.

Ánh mắt đảo qua bốn phía mới phát hiện, nguyên lai đến họp hơn mười lão sư cũng không kém mình bao nhiêu. Hoặc là cầm bút vẽ loạn lên trên cuốn vở, hoặc là len lén cầm máy gởi tin ngắn, còn giả bộ bộ dáng rất chăm chú.

Tô Toàn Sinh vẻ mặt nghiêm túc nói:“Lần trước học viện Cẩm Thành xếp hạng thứ sáu, nhà trường rất giận dữ! Phải biết rằng học viện chúng ta có quy mô rất lớn. Mặt khác, học viện chúng ta đang xin cấp trên giao thêm một số bác sĩ thụ quyền, cho nên lần này học viện ra mệnh lệnh liều mạng, nhất định phải đem vị trí thứ ba trở lại!”

Phía dưới nguyên một đám lão sư cúi đầu, không có ai xen vào, e sợ gặp nạn.

Tô Toàn Sinh nhìn thoáng qua phía dưới. Có chút hòa hoãn lại nói:“Nội viện biết chuyện này rất khó khăn, cho nên điều động các vị lão sư cùng học sinh tích cực lên, xuất ra một phần trăm tài chính trong một năm của học viện làm phần thưởng!”

Không ít lão sư nghe được câu này đều ngẩng đầu lên. Năm trước tài chính cả năm của học viện là ba trăm ngàn vạn, một phần trăm cũng muốn 30 vạn gì đó, lập tức phía dưới liền sống động .

“Tô viện trưởng, cái này không quá công bình, học sinh có tố chất tốt xấu không đồng nhất. Các học sinh tốt đều thuộc về các lớp trọng điểm, mà lớp khác phần lớn đều là học sinh do mình tự chiêu sinh, chuyện này căn bản không công bình!” Một vị lão sư phẫn nộ nói.

Tô Toàn Sinh thấy những lão sư này nguyên một đám chất vấn, rất là căm tức nói:“Lúc phân lớp tại sao không thấy ngươi tích cực như vậy? Giờ đây có ban thưởng, lại bắt đầu kêu bất bình?”

Tô Toàn Sinh uy vọng cực cao. Một câu làm cho hậu trường lặng yên không tiếng động, hắn có chút giận dữ nói:“Ở phương diện này trong nội viện đã sớm có dự định! Buổi chiều ngày mai, đem danh sách học sinh chuẩn bị dự thi báo lên, sau đó học viện tiến hành thống nhất phân phối!”

Diệp Thiên Vân đối với tin tức này rất cảm thấy hứng thú, lớp học của hắn chỉ có hai người, một người là Lý Tưởng, người còn lại là Tống Học Nghiệp.

Chỉ cần luyện chút ít công phu, hai người đều có hy vọng đi tham gia cuộc thi.

Rốt cục cũng tan họp , Diệp Thiên Vân chạy xe đạp đến trước cửa trường học. Liền nhìn thấy phía trước đột nhiên kêu loạn, một đám người chạy tới hắn.“Lão sư, cứu…cứu em!”

Diệp Thiên Vân ngẩng đầu xem xét, Tống Học Nghiệp đã đến bên cạnh hắn, trên mặt tất cả đều là vết máu, có chút sợ hãi cầu cứu.

Không đợi hắn hỏi, đằng sau bốn năm người đã đuổi theo đến. Một người trong tay cầm thiết côn, cười lạnh nói:“Tống Học Nghiệp, dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu được mày! Hôm nay không đánh mày tàn phế. Người ta khi dễ chúng tao là quả hồng mềm sao?” Nói xong cũng không để ý Diệp Thiên Vân phía trước. Tiến lên hung hăng đánh ra một côn.

Diệp Thiên Vân không khỏi có chút nóng giận, Tống Học Nghiệp cái tên họa tinh này. Hai tay hắn một xách xe đạp một ngăn thiết côn. Ngay sau đó hai tay dùng lực, đem xe đạp đánh tới, quét thành một mảnh!

Người cầm đầu có chút kinh dị đứng lên, chỉ vào Diệp Thiên Vân cả giận nói:"Tụi mày là người một nhà sao? Tốt, Tống Học Nghiệp, tao còn tự hỏi mày tại sao thiếu nợ tiền không trả, thì ra là có chỗ dựa!”

Trước cửa trường học xuất hiện chuyện tình như vậy, trong chốc lát, trong sân trường bên cạnh đã có người phát hiện.

“Diệp lão sư, là Diệp lão sư!” Trong đám người xem náo nhiệt có người kêu lên, lập tức có vài tên học sinh xông lại.

Những thanh niên cầm thiết côn xem xét tình thế không tốt, một bên lui lại vừa hướng Tống Học Nghiệp nảy sinh ác độc nói:“Mày chờ xem, chuyện này không đùa đâu! Chúng ta đi!” Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.

“Diệp lão sư, em......” Tống Học Nghiệp bụm lấy đầu còn đang đổ máu, tựa hồ muốn giải thích vài câu, nhưng không có dũng khí.

Diệp Thiên Vân nhìn Tống Học Nghiệp có chút không bình tĩnh, xua tan mọi người sau đó nói:“Trước vào phòng y vụ đi, có chuyện gì hãy nói sau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.