Vô Địch Hắc Quyền

Chương 639: Q.2 - Chương 639: Song Phong Trấn




Tiểu Thất biết đường, Diệp Thiên Vân cả đường bị nàng kéo đi, ngồi tàu hỏa đi Nga Mi.

“Người cao to, nếu không phải ta khỏe, thì không lôi ngươi đi được”. Tiểu Thất không che nổi sự đắc ý của chính mình, ngồi trên tàu hỏa ở một tốc độ không gọi là nhanh, mượn ánh đèn lờ mờ quan sát hắn.

Diệp Thiên Vân nếu không muốn đi, thế thì vốn không có ai có thể đủ để bảo hắn đi một bước.

Sóng gió của bốn nhà Thục Trung cuối cùng cũng được coi là bình yên. Diệp Thiên Vân được khoảng thời gian rảnh nghỉ ngơi. Hắn thích thú nghĩ đến Song Phong trấn. Vì Tiểu Thất chứng minh là một cao thủ ẩn trong trấn này. Song Phong trấn nuôi dưỡng nhân tài không kém gì võ lâm. Hắn mê mẩn những võ đạo đường phố, đương nhiên sẽ nảy sinh ra sự tò mò với nơi đây.

Một võ sư ưu tú không đơn thuần nằm ở trình độ võ lâm cao bao nhiêu, còn ứng đồng thời thể hiện ở kinh nghiệm phong phú thế nào, xem kiến thức uyên bác ra sao. Mấy điểm này vô cùng có lợi cho việc tu hành của luyện võ. Tài năng có thể cuối cùng hình thành phong cách độc đáo của chính mình. Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Thiên Vân muốn đến Song Phong trấn.

Tiểu Thất cẩn thận nhìn mặt mũi Diệp Thiên Vân xong, lộ ra vẻ hài lòng, lẩm bẩm: “Lần này chắc chắn có thể khiến họ không nói được câu nào, hihi”.

“Hài lòng cái gì?” Do trời tối, ngoài khoang xe là một màn đêm bao trùm, chẳng có ánh sáng, dù là thị lực của Diệp Thiên Vân tốt đến mấy cũng không nhìn rõ.

“Không có gì”. Tiểu Thất bĩu môi, sau đó lau đi miếng bánh quy còn dính trên khóe miệng. Mắt chớp chớp nói: “Chúng ta trước tiên nói cho xong đi. Song Phong trấn không phải là nơi dễ vào như thế, ngươi muốn vào bên trong, phải tốn chút sức lực”.

“Nhưng, dựa vào võ công của ngươi, chỉ sợ không ai ngăn nổi thôi”.

Diệp Thiên Vân mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Nhất thiết không được nói mình là người ngoài, nếu không thì ta cũng không thể bảo đảm cho ngươi”. Tiểu Thất tất nhiên có kế hoạch của mình, thao thao bất tuyệt nói: “Ngươi nói sống ở Cẩm Thành, thích võ thuật. Mấy năm nay ra ngoài tìm danh sư”.

Diệp Thiên Vân trong giang hồ luôn một mình hành sự. Giờ cuối cùng lại gặp một người bạn cùng tuổi, hơn nữa võ công cũng chênh lệch không lớn. Điều này khiến hắn thấy được cảm giác chưa bao giờ có.

Những lời dặn dò của Tiểu Thất đã nói hết. Cô ngồi thẳng dậy nói: “Mệt mỏi quá! Thực không muốn về Song Phong trấn. Ở đó giống như cái nhà giam ấy, khiến tôi không thể chịu nổi”.

“Đúng rồi!” Tiểu Thất bừng tỉnh nói: “Ngươi tên là gì? Cứ gọi ngươi là người cao to suốt”.

Diệp Thiên Vân ho một tiếng. Không khí trong toa xe vô cùng không tốt, chậm rãi nói: “Tôi tên Thiên Vân. Còn cô? Tên thật là Tiểu Thất sao?”

Tiểu Thất hơi ngượng. Nhăn nhó nói: “Tôi họ Nguyễn, tên là Nguyễn Tiểu Thất”. Nói xong tên mình, liền cúi mặt nhìn chằm chằm xuống đất.

“Hóa ra là anh hùng hảo hán”. Diệp Thiên Vân liên tưởng đến Nguyễn Tiểu Thất trong truyện Thủy Hử, chẳng liên quan gì tới cô gái trước mặt. Hắn liền trêu: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.

“Đáng ghét. Không được nói vậy!” Nguyễn Tiểu Thất đỏ mặt giận dữ. Cô ta hung tợn nói: “Cái gì là anh hùng hảo hán chứ. Đừng có đem nhân vật trong truyện Thủy Hử so sánh với tiểu thư ta đây. Nếu không thì ta không khách khí với ngươi nữa đâu”. Vừa nói vừa giơ nắm tay đến trước mặt Diệp Thiên Vân, tạo thế uy hiếp.

Diệp Thiên Vân thấy cô ấy như vậy. Mắt trợn tròn nhìn chằm chằm hỏi: “Cô dẫn tôi đến Song Phong trấn, không phải cô nói ở đó đơn giản lắm sao?”

Nguyễn Tiểu Thất phát hiện ánh mắt Diệp Thiên Vân nhìn vậy, dường như xem thấu mình. Theo bản năng vội tránh né nói: “Người tốt mà xem người ta thành lòng lang dạ sói, sớm biết thì không đưa ngươi đi nữa”.

Diệp Thiên Vân đến không sợ phiền phức, chỉ là không muốn mông lung. “Tôi muốn giờ cô nói với tôi”.

“Tôi buồn ngủ rồi. Có gì xuống tàu thì nói tiếp”. Nguyễn Tiểu Thất cắt đứt lời hắn. Khoanh hai tay lên trên bàn, nghiêng đầu xuống gáy khò khò.

Diệp Thiên Vân hơi bất đắc dĩ, với loại người dễ ngủ thế này, có lúc thực hết cách.

“Còn phải đi bao lâu nữa”. Diệp Thiên Vân tận dụng chút ánh sáng nhìn đồng hồ. Giờ đã gần ba giờ sáng. Một buổi tối hắn vốn không chợp mắt.

Tuy chuyện này là chuyện nhỏ đối với hắn. Nhưng năm giờ đến bảy giờ là khoảng thời gian hắn luyện kim chung tráo. Võ công một ngày không thể bỏ bê, cho nên giờ hắn thấy hơi nóng vội.

“Sắp đến rồi. Sắp đến rồi!” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất. Không kiên nhẫn nói: “Ngươi xem, đó là núi Nga Mi. Nhà ta ở dưới chân núi”. Một chút kiên nhẫn cũng không có, thật là...

Diệp Thiên Vân chỉ cúi đầu đi, không chú ý đến cảnh vật xung quanh. Lúc này mới ngẩng đầu. Giật mình khi nhìn thấy ngọn núi cao ngất trước mặt mình.

“Thục Trung có rất nhiều núi, Nga Mi là ngọn núi đẹp nhất”. Thơ Lý Bạch ca ngợi núi Nga Mi. Phong cảnh tuyệt đẹp của núi Nga Mi và thần thoại rời phật quốc tiên sơn mà nổi danh. Được khen “Nga Mi thiên hạ tú”(Nga Mi đẹp nhất thiên hạ). Lúc này Diệp Thiên Vân không cưỡng lại được bị thuyết phục bởi vẻ đẹp mê hồn. Đó là sự cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên, vô cùng mỹ miều!

“Đi nhanh lên!” Nguyễn Tiểu Thất quả quyết giống như nương tử quân, vẫy tay nói: “Sắp đến rồi”.

Hai người đi bộ dưới chân núi Nga Mi. Sau khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy cột mốc. Ba chữ Song Phong trấn màu đỏ tươi đập vào mắt.

Nguyễn Tiểu Thất đột nhiên dừng chân, ra vẻ bí mật quay sang dặn dò Diệp Thiên Vân: “Lát nữa ngươi đi theo ta, người khác hỏi gì ngươi cũng không được nói. Nếu có người dám ra tay, thì ngươi đánh cho hắn một trận”.

Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng nói: “Không nể tình chút nào”.

“Ai cha! Ngươi là loại đầu gỗ đấy hả?” Nguyễn Tiểu Thất xoa đầu hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta bảo ngươi đánh cho chúng một trận, không phải là ngươi lấy mạng nhà người ta”.

Chưa đầy năm phút, Diệp Thiên Vân đã thấy mấy ngôi nhà không theo quy tắc. Ở đây là Song Phong trấn.

Thị trấn tạo cho hắn có cảm giác đầu tiên làđặc biệt. Số tuổi của nhà có lẽ đã lâu lắm rồi, một hàng rào chắn cao gần ba mét bằng gỗ vẽ ra ranh giới không thể vượt qua.

“Người đến dừng bước”. Vì trời chưa sáng hẳn, hai tên bảo vệ trước cổng lớn giọng quát: “Đây không phải khu du lịch. Nếu hai vị là khách trèo núi thì mời đi đường vòng. Quẹo sang bên trái có thể đi đấy”.

Diệp Thiên Vân mỉm cười. Xem ra Song Phong trấn không ít khi bị khách du lịch quấy rầy. Thấy sắc mặt hai thanh niên không kiên nhẫn thì đủ biết.

“Các ngươi có mắt như mù hả? Đến bổn tiểu thư mà cũng không nhận ra?” Hai tay Nguyễn Tiểu Thất chống nạnh. Hầm hừ chặn nửa người Diệp Thiên Vân nói: “Ông nội ta bảo ta về”.

Hai người nghe thấy giọng nói này, liền giật mình.

Trong đó có một tên khôi ngô tuấn tú lùi lại sau một bước chắp tay nói: “Hóa ra là Thất tiểu thư. Mấy ngày nay luôn có mấy vị khách du lịch vào Song Phong trấn. Vừa nãy tôi hoa mắt không nhìn rõ cô”.

Nguyễn Tiểu Thất thấy hai người họ nhận ra mình, “Ừ” một tiếng nói: “ Thế các ngươi tiếp tục canh gác đi. Ta phải đi gặp ông nội, chúng ta đi!” Nói rồi kéo Diệp Thiên Vân đi vào Song Phong trấn.

“Thất tiểu thư, đợi chút!” Một tên hơi béo gọi giật lại. Quan sát Diệp Thiên Vân, rồi cảnh giác nói: “Các hạ hình như không phải người của Song Phong trấn chúng ta”.

Nguyễn Tiểu Thất mở to mắt, cao giọng nói: “Đây là khách mời của ông nội ta. Các anh muốn ngăn lại sao?”

Tên béo béo không động đậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Bất kì người ngoài vào Song Phong trấn đều phải có chỉ thị viết tay của người giám hộ mới được vào. Thất tiểu thư, cô cũng hiểu điều này chứ?”

“Nếu vị khách này là người mà Nguyễn gia mời đến thì mời xuất trình giấy tờ. Như vậy chúng tôi mới đi khai báo được”.

Nguyễn Tiểu Thất nào có chỉ thị nào. Liền đùa giỡn nói: “Vương béo, ngươi còn dám cản ta?” Nói xong làm bộ không quan tâm đến thái độ của hai tên canh giữ đi tiếp vào bên trong.

Hai thanh niên nhìn theo, suýt nữa ra tay với Diệp Thiên Vân.

“Thất tiểu thư. Xin lỗi!” Tên Vương béo hừ nhạt một tiếng nói, rồi một tay hắn chộp vào bả vai của Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân thấy hai tên đó ra tay, tuy hai tuổi đời chúng chưa đầy ba mươi, nhưng võ công khá cao.

Nghĩ đến đây, vai hắn thấp xuống đẩy tay của tên đó ra. Tay của hai tên đó bị bật ra.

Nguyễn Tiểu Thất thấy hai người dám bắt người trước mặt mình, hừ nhạt nói: “Dù sao Song Phong trấn là nơi bàn về võ công, thuộc hạ không cần nể nang gì hết”.

Hai tên canh cổng liền ra một chiêu, thì biết võ công của Diệp Thiên Vân đến đâu, lập tức đổi thế chiêu khác. Một thế giáng xuống, muốn bắt lấy Diệp Thiên Vân.

Nguyễn Tiểu Thất hiểu rõ võ công của Diệp Thiên Vân nhất, cho nên cũng không giúp đỡ. Đứng sang một bên giống như con chim ríu rít nói: “Các anh dám bắt hắn, hắc hắc, tự tìm xui xẻo nhé”.

Hai tay Diệp Thiên Vân ra đòn lên xuống, cơ thể đồng thời ngả về phía trước, toàn thân phát lực.

Hai gã thanh niên không chịu nổi cú đòn đó, lảo đảo lùi lại phía sau, lăn ba vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

“Người bạn mà Tiểu Thất ta mời đến làm sao là người bình thường được. Vương béo ơi, chịu khổ đi nhé”. Nguyễn Tiểu Thất trút giận, mặt đầy đắc ý.

Hai tên thanh niên nhanh chóng lồm cồm bò dậy, nhìn Diệp Thiên Vân một lúc lâu sau, cung kính chắp tay nói: “Võ công cao cường, mời quan khách vào”.

Diệp Thiên Vân ngẩn người. Không ngờ Song Phong trấn còn có quy tắc kỳ lạ vậy, vừa định nói gì đó thì bị Nguyễn Tiểu Thất kéo vào trấn.

Ngoài Song Phong trấn không to, nhưng bên trong lại vô cùng to, nó giống như đường dành riêng cho người đi bộ vậy. Đi gần mười lăm phút, vẫn chưa đi hết. Nguyễn Tiểu Thất chỉ tay nói: “Đại viện Trước mặt chính là Nguyễn gia chúng tôi”.

Diệp Thiên Vân nhìn theo hướng Tiểu Thất chỉ, chỉ thấy trên cổng lớn có một tấm bảng, phía trên khắc hai chữ Nguyễn phủ. Nhà xung quanh nổi bật.

“Hỏng rồi, sao lại dán chữ “Hỷ” lên thế kia?” Nguyễn Tiểu Thất nhìn thấy trước cửa có dán chữ Hỷ, liền hét lớn: “Hóa ra ông nội sớm đã chuẩn bị hết cả. Chúng ta nhanh đi thôi”.

Diệp Thiên Vân không hiểu phản ứng của Nguyễn Tiểu Thất tại sao lại dữ dội như vậy, bèn hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy hả?”

Nguyễn Tiểu Thất giống như phát hiện ra thứ gì kinh khủng lắm, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy được hai bước, đột nhiên có bảy tám người đàn ông to khỏe xuất hiện hai bên, tạo thành một bức tường người, con đường trở chạy ra đã bị chặn.

Nguyễn Tiểu Thất sợ hãi mặt ngươi biến sắc, vừa lùi lại, vừa thì thào nói: “Xong rồi, làm sao giờ, làm sao giờ?”

Đúng vào lúc này. Cửa lớn của Nguyễn phủ dần hé mở, hai người bước từ trong ra.

“Cháu gái ngoan của ta, cháu quả nhiên nghe lời ông nội, xem ra vẫn là đứa cháu có hiếu nhất”. Vừa nói vừa có một lão già chống gậy đi từ trong ra. Bên cạnh còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi cùng ra.

Diệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất sợ đến mức này. Quan sát hai người. Người già tuy chống gậy, nhưng vẫn lộ ra cơ thể của võ sư. Ánh mắt vô cùng uy nghiêm. Người vệ sĩ trung niên tướng mạo hơi xấu, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tiểu Thất, lại mỉm cười.

Trong lúc Nguyễn Tiểu Thất cuống lên, tựa vào người Diệp Thiên Vân. Hai chân cô ấy dường như mềm nhũn đang cầu cứu. Nước mắt lăn dài trên má. Cầu xin: “Người cao lớn ơi, cứu tôi, cứu tôi với. Tôi không muốn gả cho tên ngốc đó. Tôi thực sự không muốn lấy tên ngốc đó, huhu…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.