Diệp Thiên Vân cũng không phải là thần, hắn chẳng qua cũng chỉ là một võ giả mà thôi! Hắn có thể quan sát, có thể suy ngẫm, có thể cảm nhận, phán đoán nhưng hắn không thể nào khống chế được toàn bộ cục diện, không thể đóng một vai trò một người ngoài cuộc để xem xét sự việc được.
Khi đã xông vào bên trong tự, Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu ra quyết định khi trước của hắn là vô cùng ngu ngốc, ông trời dường như muốn trêu đùa với hắn, Cuồng Vũ, Cuồng Vô, Cuồng Chỉ, Cuồng Cảnh đứng thành một hàng, ở phía sau còn có thêm năm vị nữa, tuy hắn không quen, nhưng từ tuổi tác của bọn họ thì có thể thấy bọn họ có lẽ là những cao thủ cấp tông sư.
Diệp Thiên Vân lúc này muốn mấy vị tông sư trong Hắc ngục lui lại, nhưng mọi việc đã quá muộn, nơi này bây giờ biến thành một bãi chiến trường thật sự, người hai bên hỗn chiến với nhau không phân được đâu là mình, đâu là địch nữa.
Một tên võ tăng đứng ở bên cạnh Cuồng Cảnh bị đâm một gậy vào mắt, nhưng Cuồng Cảnh không hề để ý đến nó mà quay sang Diệp Thiên Vân lạnh lùng nói: “Bốn người bọn ta ngày đó đưa ngươi vào trong Hắc ngục, vốn là định kích thích những tiềm năng ở trong người của ngươi, cho ngươi ở đây nghiên cứu sâu hơn về võ học, vậy mà bây giờ ngươi đã làm cái gì vậy?” Nói xong Cuồng Cảnh nhìn ra xung quanh rồi quát lên nói: “Liên kết với những võ giả trong Hắc ngục để hòng thoát khỏi Thiếu Lâm ư?”
Diệp Thiên Vân lúc này thấy hai bên vẫn đang hăng máu chém giết lẫn nhau, hắn cũng có phần nóng ruột, nhưng sau khi nghe Cuồng Cảnh nói như vậy xong thì rất lấy làm tức giận.
Mấy người bọn bay đưa ta vào Hắc ngục với cái lý do đơn giản như vậy thôi sao? Ta bình sinh ghét nhất là bị người khác sắp đặt, không cần mấy người bọn bay sắp xếp cho ta phải nên sống ra sao, chính vì thế mà khi nghe Cuồng Cảnh nói vậy thì Diệp Thiên Vân liền trầm giọng đáp lại: “Tôi không cần sự giúp đỡ của người khác, càng không muốn sống trong sự sắp đặt, khống chế của bất kỳ ai cả!”
Trần Mễ Lạp lúc này đứng cách chỗ bọn họ không xa, một tay cầm gậy tung hoành ngang dọc, chiếc gậy sắt trong tay ông là thứ chuyên trị mấy tên giặc trọc này, chỉ trong chớp mắt mà ông đã ghìm chết được một tên võ tăng, sau đó quăng xác tên võ tăng đó đến trước mặt Diệp Thiên Vân, cười như điên dại nói: “Mấy người như không biết trời cao đất dày như bọn bay không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi!” Nói xong ông liền quay sang Diệp Thiên Vân quát: “Đại cục làm trọng, chúng ta chỉ muốn thoát ra ngoài mà thôi…”
Diệp Thiên Vân bị câu nói của Trần Mễ Lạp làm cho sực tỉnh, bốn vị Cuồng Tăng cùng với mấy người sau lưng bọn họ vẫn chưa hề xuất thủ, đây là một điều vô cùng có lợi cho hắn! Cho dù binh đoàn Thiếu Lâm đã xuất trận, nhưng trong đội ngũ Hắc ngục này cũng có đến mười mấy vị tông sư đang động thủ, chỉ cần bốn vị Cuồng Tăng này không xuất thủ, thì không lâu nữa, đám võ tăng này sẽ bại trận hết cả.
Đúng trong lúc Diệp Thiên Vân mơ tưởng đến một kết quả thuận lợi thì Cuồng Cảnh đã hét lên ra lệnh: “Đệ tử Thiếu Lâm nghe lệnh, mau mau rút quân!”
Đám võ tăng nghe lệnh cũng không ham đánh nữa, liền nhanh chóng rút về phía sau tập kết đằng sau lưng bốn vị Cuồng Tăng.
Khi hai bên đã giãn ra xung quanh, thì lúc này hiện trường đã có hơn chục xác chết nằm lăn dưới đất, đại bộ phận là xác của các võ tăng Thiếu Lâm, bọn họ chết cũng vô cùng bi thảm, hầu hết tất cả đều chết dưới các thế tỏa hầu cầm nã thủ, hay là bị chộp vào đúng Thái Dương huyệt, và tác giả của các ngón đòn này đều thuộc về các tông sư Hắc ngục, còn những võ giả bình thường thì chỉ đứng ở bên đánh trộm, chứ không trực tiếp tham chiến.
Cuồng Cảnh quét mắt lên nhìn các võ giả đứng trước mặt của ông ta, lạnh lùng nói: “Mấy người muốn ra khỏi đây thì được thôi! Nhưng trước hết các ngươi phải bỏ lại mạng mình ở đây đã!”
Bốn vị Cuồng Tăng của Đạt Ma Viện tuy đối với rất nhiều võ giả, họ là một tượng đài cao lớn hùng vĩ, nhưng đối với những võ giả trong Hắc ngục ma nói thì bọn họ lại chẳng ra gì, Huyền Danh và Huyền Y cũng là người xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, nên cả hai cùng mỉm cười bước tới thi lễ nói: “Các vị sư đệ khỏe chứ?”
Bốn vị Cuồng Tăng sau khi trông thấy Huyền Danh và Huyền Y thì đều tự giác tiến lên một bước đáp lễ nói: “Xin chào nhị vị sư huynh!”
Huyền Danh ra vẻ trịnh trọng nói: “Chúng ta đúng là cũng đã lâu lắm rồi không gặp nhau, lần này ra đây hai người bọn ta không muốn ỷ lớn mà ép ngươi! Nhưng bọn ta muốn khuyên các ngươi rằng, các ngươi đừng nghe theo sự dụ dỗ của tên yêu tăng Dũng Tín nữa! Nó không phải là hy vọng của Thiếu Lâm, mà là kiếp nạn của Thiếu Lâm thì đúng hơn!”
Bốn vị Cuồng Tăng nghe vậy cũng cảm thấy khó xử, nhưng sau một hồi lâu thì Cuồng Cảnh cũng nghiến răng đáp lại: “Nhị vị sư huynh nếu như nhị vị vẫn còn coi mấy người chúng tôi là sư đệ, thì xin mời đứng sang một bên, chúng tôi bây giờ tạm thời không muốn nhắc đến Thiếu Lâm ai đúng, ai sai, nhưng tình hình trước mắt thì những người này tuyệt đối không thể để thoát ra ngoài được, nếu không bọn chúng sẽ làm loạn giang hồ mất, e rằng lúc đó võ lâm sẽ gặp phải một kiếp nạn khủng khiếp!”
Huyền Danh nghe vậy thì bật cười chế nhạo, cau mày nói: “Vậy theo ý của ngươi là bọn ta nếu đồng ý đứng sang một bên thì tên yêu tăng Dũng Tín kia sẽ tha cho chúng ta hay sao? Tình hình này e rằng trong lòng các ngươi biết rõ hơn ai hết! Năm xưa nếu không phải là sư thúc đã nói trước, thì e rằng hai người chúng ta đã về nơi tây phương cực lạc rồi cũng nên! Để ta khuyên mấy ngươi một câu nhé, mấy người các ngươi tốt nhất nên cách xa Dũng Tín càng xa càng tốt, nếu không sẽ gặp báo ứng đấy!”
Diệp Thiên Vân đứng ở bên cạnh không hề chú tâm đến cậu chuyện của bọn họ, hắn nâng mức cảm tri của mình lên mức cao nhất, có Huyền Danh và Huyền Y đứng đây kéo dài thời gian cho hắn được tự do hành động.
Trần Mễ Lạp lúc này cảm thấy kỳ quái liền lên tiếng nói: “Đây là trọng địa quan trọng của Thiếu Lâm Tự, lẽ nào bảo bối của bọn chúng lại cất ở đây sao?” Ông nói xong câu này liền đưa mắt lên nhìn Diệp Thiên Vân với hàm ý sâu xa, sau đó lại nói tiếp: “Chúng ta lẽ nào cũng tay không vào trong Bảo Sơn hay sao?”
Diệp Thiên Vân nghe vậy thì trong lòng thầm kinh hãi, hôm nay có thể xông ra ngoài được hay không thì vẫn là một vấn đề nan giải, nhưng Trần Mễ Lạp đã quyết định nhân cơ hội này mà định cuỗm luôn mấy thứ quan trọng trong Thiếu Lâm Tự, gan của ông ta cũng hơi bị to rồi đấy! Nhưng suy nghĩ kỹ thì tuy hành động của Trần Mễ Lạp có phần lỗ mãng, nhưng lại có phần rất tỉ mỉ, ông ta nói như vậy có nghĩa là….
Diệp Thiên Vân đột nhiên hiểu ra câu nói đó có nghĩa là gì, hắn nhướng lông mày lên trầm giọng nói: “Ý của huynh là muốn chúng ta tách đội ra phải không?”
Trần Mễ Lạp nghe vậy thì cười hềnh hệch quay ra bốn phía nói: “Cho dù chỗ này có Thiếu Lâm đứng đây, nhưng chúng ta cũng có ít nhất mười bốn vị tông sư, chẳng việc gì mà phải sợ cả, mỗi một vị tông sư đem theo bên mình vài người võ giả thông thường, như vậy thì khả năng thành công của chúng ta là rất lớn, phía trước chính là chính viện của Thiếu Lâm Tự rồi, thời gian đó cũng sẽ mở cửa cho khách vào tham quan, ta nghĩ có cho tiền bọn chúng cũng không dám động thủ với chúng ta đâu!”
Diệp Thiên Vân suy đi tính lại thấy phương pháp này cũng có phần hơi đột ngột, nhưng nó lại là phương pháp tốt nhất hiện giờ, ít nhất thì đây là tin tức tốt lành cho các võ giả thông thường.
Trần Mễ Lạp thấy Diệp Thiên Vân không có ý phản đối mình, liền bật cười ranh mãnh nói: “Thiếu Lâm Tự có to đến mấy, cũng không thể nào không để ý đến con mắt của người thường được cả! Ngay cả một người như Dũng Tín, cũng là một người nặng về danh lợi, điều mà hắn ta sợ nhất chính là uy tín của Thiếu Lâm Tự! Hắn ta sợ cái gì thì chúng ta làm cái đó! Chờ một lát nữa chúng ta và các vị cứ việc trà trộn vào đoàn du khách mà xuống núi! Thách lũ đầu trọc này dám làm gì chúng ta! Bây giờ ta sẽ đi thông báo cho mọi người biết!” Nói xong Trần Mễ Lạp liền cúi thấp người luồn ra phía đằng sau.
Trần Mễ Lạp ngay lập tức đi tiến hành luôn kế hoạch mới của ông ta, Huyền Danh và Huyền Y cũng tiến lên phía trước giằng co, kéo dài thời gian với bốn vị Cuồng Tăng. Cuồng Cảnh thấy nửa ngày trời mà cũng không thuyết phục được nhị vị sư huynh của mình, bất giác cau mày nói: “Nhị vị sư huynh! Nếu như nhị vị đã quyết tâm như vậy, thì xin đừng trách bọn sư đệ vô tình, đắc tội với sư huynh!”
Diệp Thiên Vân biết Trần Mễ Lạp lúc này rất cần đến thời gian, hắn liền tiến lên một bước kéo dài thời gian: “Đây là chuyện nội bộ Thiếu Lâm của mấy người, bọn tôi chắc chắn sẽ không can dự vào!Nhưng Hắc ngục là một nơi như thế nào? Bên trong đó giam giữ những ai, Thiếu Lâm Tự có quyền gì mà đi giam giữ người khác một cách vô lý như vậy?”
Lời nói này của Diệp Thiên Vân có phần cạnh khóe Thiếu Lâm Tự, tuy Thiếu Lâm là cái nôi của võ học Trung Quốc, nhưng cũng không thể vì thế mà có quyền đi giam cầm các vị võ giả khác như vậy, Thực ra mỗi một môn phái đều có những biện pháp, thủ đoạn của riêng mình, chỉ là không có ai đứng ra nói thẳng như vậy thôi.
Những người bị giam cầm trong Hắc ngục là những nạn nhân của vụ việc này, chính vì thế mà khi Diệp Thiên Vân vừa mới dứt lời, thì ngay lập tức mọi người cùng đồng thanh hô hào lên án theo.
Chính vì vậy mà kể cả tiếng nói của Cuồng Cảnh có lớn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào địch lại nổi với mấy chục cái miệng, Cuồng Cảnh lúc này căm hận Diệp Thiên Vân vô cùng, Phương Trượng Thiếu Lâm Dũng Tín cũng muốn Diệp Thiên Vân biến mất trên cõi đời này, nhưng vì Cuồng Võ lại rất nể phục tu vi võ nghệ của Diệp Thiên Vân, vì thế nên hắn mới bị đưa vào Hắc ngục như vậy.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, tạm thời không bàn đến khả năng tu vi võ học của hắn tiến bộ đến đâu, chỉ nói đến cái tài phát động người khác làm loạn, thì hắn đã có một bước tiến khá dài! Chỉ mới mấy ngày mưa dầm thôi mà hắn đã đưa tất cả những võ giả bị giam cầm phá ngục ra ngoài, chính vì vậy mà Cuồng Cảnh vừa căm giận vừa hối hận ngày xưa không giết luôn hắn.
Cuồng Cảnh lạnh giọng nói: “Diệp Thiên Vân! Ngươi quả nhiên không biết đến hối cải là gì, ngươi bây giờ phạm vào trọng tội, vậy mà vẫn còn hỏi mình sai ở đâu? Ngươi làm loạn võ lâm, uy hiếp phương trượng Thiếu Lâm, chỉ những điều này thôi cũng đủ để ngươi chết cả trăm lần rồi!”
Nói đến đây, Cuồng Cảnh quay sang mấy vị sư huynh đệ của mình đưa mắt ra ý nói: “Chúng ta không để ý người khác vội, bắt Diệp Thiên Vân trước cái đã!”
Diệp Thiên Vân lần trước bị bốn vị Cuồng Tăng này bắt giữ, hắn biết bọn họ không dễ đối phó, cũng may mà bên hắn người cũng khá đông, nên cũng chẳng hề cảm thấy sợ hãi, nhướng mày lên nói: “Được lắm! Nhưng phải xem ngươi bắt được ta không đã chứ!”
Cuồng Cảnh tức đến muốn hộc máu, ông ta chỉ lắc người một cái đã phi thân đến bên gần Diệp Thiên Vân, sau đó chân cong lên, vai hất sang, song quyền cùng một lúc được xuất ra.
Diệp Thiên Vân cũng đã có chuẩn bị từ trước, biết được Cuồng Cảnh rất muốn ra tay diệt trừ hắn, nên đã lùi lại nửa bước, nhếch người sang một bên, đồng thời dùng hai vai ép song quyền của Cuồng Cảnh xuống.
Nghiêm Hành đứng bên cạnh trông thấy đòn xuất chiêu của Cuồng Cảnh, thì cũng có phần lo lắng, nhưng khi trông thấy Diệp Thiên Vân hóa giải được song quyền của đối phương thì đột nhiên thốt lên: “Không được! Đây là Đại Kim Cang Quyền!”
Nhưng tất cả đã quá muộn, thân ình của Diệp Thiên Vân đã ép hẳn lên cánh tay của Cuồng Cảnh, vừa nghe thấy câu nói này, thì hắn đã trông thấy nụ cười nhạt trên môi của Cuồng Cảnh, hai tay vang chan chát lên hai tiếng! Thân hình của Diệp Thiên Vân bị bắn văng ra xa!
Cái này cũng không thể nào trách Nghiêm Hành được, vì Đại Kim Cang Quyền của Thiếu Lâm là môn võ cận chiến, rất chú trọng đến chiêu thế, chiêu chiêu có thế, thế thế có pháp, pháp pháp hữu dụng! Quyền pháp này là hội tụ tâm huyết của bao nhiêu người đi trước, là một môn võ chỉ nội truyền trong Thiếu Lâm, quyền thế đơn giản nhưng lực đạo lại mạnh mẽ, quả quyết.
Tên của quyền pháp là Đại Kim Cang Quyền, có nghĩa là một người đầu đội trời chân đạp đất, đứng vững trong vũ trụ, là một vị thần sức mạnh không sợ bất kỳ thế lực nào trên thế gian này.
Thủ pháp của Đại Kim Cang Quyền là quyền pháp liên tục, đòn đánh nặng, tốc độ ra quyền nhanh như gió, chém đinh chặt sắt, quyền đi đến đâu người rạp đến đó, không vật gì có thể cản trở được, khi đã vào thế cận chiến, thì hạ thấp chân xuống trước, cong khủy xuất quyền, thuận thế hạ thủ!
Diệp Thiên Vân bị luồng lực đạo của Đại Kim Cang Quyền đẩn ra xa, nhưng cũng may là hắn không bị thương gì cả, khi bị bắn ra xa, hắn đã kịp đưa chân trụ lên, trụ lại được thế của hắn! Cho dù hắn đã nghe Nghiêm Hành nói về quyền thế này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn đối đầu với thế võ này.
Cuồng Cảnh sau một chiêu đắc thủ xong, thì chân của ông ta liền lướt lên mấy bước, như người ta trượt trên mặt băng vậy, ông ta lướt đến bên Diệp Thiên Vân, chân trái của ông vừa tới nơi đã quỳ gối xuống, cong khuỷu tay lại cong người xuất quyền, chiêu Hắc Hổ Đào Tâm này đã luyện ra được uy lực của một con hổ.
Diệp Thiên Vân chưa kịp đứng vững đã bị Cuồng Cảnh xuất quyền đánh tới, hắn liền cố giữ vững bình tĩnh, vận Kim Chung Tráo lên, nghĩ tới Nghiêm Hành nhắc tới chiêu Hùng Ưng Hợp Diễn! Chân phải tiến lên trước khụy xuống, thân hình quay một cái, tay phải cong khuỷu tay về phía sau, chưởng lực của hắn hướng lên bạo phát ra ngoài!
Đột nhiên hắn nhớ lại không biết bao nhiêu lần hắn luyện tập với bức tường lạnh lẽo đó! Xuất phát là Hùng, hạ xuống là Ưng, sấp ngửa âm dương tương hợp! Vai là âm phản lại là dương, hai tay ẩn dưới sườn, thi triển hai chữ ----mệnh vong.