Mông Nghĩa nghe thấy Hồng Ngọc Sâm nói anh trai mình là nội gián, cũng không có gì ngạc nhiên, tựa hồ như mọi chuyện vốn là như thế. Hắn nhìn Hồng Ngọc Sâm rồi cố ý hỏi lại một lần nữa."Mông Trí, là hắn?"
"Tao tuyệt đối không lừa mày!" Hồng Ngọc Sâm vội vàng thề thốt: "Nếu như không hắn cung cấp tin tức cho bọn tao thì bọn tao sao lại có thể nắm được thời gian chính xác đến như vậỵ!" Nói đến đây hắn liền cắn răng nói: "Trong điện thoại di động của tao còn bản ghi âm lại cuộc điện thoại của hắn!"
Diệp Thiên Vân đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt. Tên Hồng Ngọc Sâm tuyệt đối là một kẻ tham sống sợ chết. Một tí cốt khí vừa rồi của hắn đều là giả vờ. Cũng giống như quả dưa hấu, khi người ta đã gọt hết lớp vỏ bên ngoài, hắn tuyệt đối biết gì thì nói ra hết, không biết thì không nói. Người như
vậy mà đảm nhiệm chức vị gia chủ của Hồng gia, như vậy thì ngày Hồng gia diệt vong cũng không còn xa nữa.
Mông Nghĩa cầm lấy điện thoại rồi cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Hắn đặt chiếc vali lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, sau đó cầm lấy tấm Đường Ca, trong mắt thoáng lóe lên anh sáng nói: "Cái này hẳn không phải là mảnh của Hồng gia a! bọn mày làm sao lại lấy được?"
"Tao...." Con ngươi Hồng Ngọc Sâm đảo nhanh, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt như giết người của Mông Nghĩa, chợt nhớ ra mạng hắn còn đang ở trong tay người ta, đành phải cúi đầu nói ra: "Là mấy vị cao thủ do Dũng Tín phái ra lấy được, tao đang trên đường cầm về!"
Mông Nghĩa cười hắc hắc hai tiếng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve tấm Đường Ca, thản nhiên nói: "Không sai! Đây chính là mảnh của Triệu gia. Vậy còn mảnh của Đỗ gia?"
"Bọn tao chỉ lấy được Đường Ca của Triệu gia, còn chưa động thủ với người của Đỗ gia!" Hồng Ngọc Sâm nhìn ánh mắt có chút tà ác của Mông Nghĩa, cả lưng phát lạnh nói: "Mông Nghĩa, mày đã đáp ứng tha cho tao một mạng! Tao đã nói hết những gì tao biết, bây giờ mày hãy thả tao ra!"
"Thả mày ra?" Mông Nghĩa vỗ vỗ lên mặt Hồng Ngọc Sâm, vừa cười vừa nói: "Tao không giết mày nhưng tuyệt đối sẽ không thả mày ra! Hồng lão đệ, đành phải phiền mày ở lại đây mấy ngày vậy. Chờ tao điều tra rõ ràng rồi thả mày đi cũng không muộn!"
Hồng Ngọc Sâm " thuần khết" đến không ngờ, lúc này vừa nghe đến đó lập tức tức chửi ầm lên: "Mày là thằng chó đẻ do một điếm đẻ ra, nói không giữ lời, sớm muộn gì..."
Không đợi hắn nói xong, "Chát" một tiếng. Mông Nghĩa lật tay vả thẳng vào mặt hắn lạnh lùng nói: "Ở đây không phải Hồng gia, ngậm cái mồm bẩn thỉu của mày lại! Tao đã đáp ứng không giết mày, nhưng không phải đáp ứng thả mày đi! Nói thêm câu nữa, tao cho mày nếm thử kiểu tra tấn thời trung cổ, cho mày muốn sống không được, chết không xong!"
Ánh mắt Hồng Ngọc Sâm lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, khóe miệng rỉ máu tươi, phun ra một cái răng trắng bóc, cả má sưng to như cái bánh bao, đến cả sức phản kháng cũng không có.
Diệp Thiên Vân không nghĩ tới Hồng Ngọc Sân lại ngu xuẩn đến như vậy, đến lúc này còn muốn rời khỏi đây.
Ra khỏi phòng tra tấn, thần sắc Mông Nghĩa có chút khó coi, quay lại nhìn Diệp Thiên Vân, cười khổ nói: "Loạn trong giặc ngoài! Diệp tiên sinh, tôi không nghĩ tới, anh ruột của tôi lại đối đãi như vậy với tôi!"
Diệp Thiên Vân thừa hiểu ý nghĩ của Mông Nghĩa, nếu hắn không đoán sai thì chỉ sợ Mông Nghĩa đã nổi lên sát tâm. Đối với chuyện trong nhà của Mông gia, hắn gần đây chẳng có hứng thú. "Tiên sinh, cậu nói tôi nên làm thế nào bây giờ?" Không ngờ Mông Nghĩa lại vất vấn đề này lại cho Diệp Thiên Vân. Mông Nghĩa thản nhiên nói: "Tôi mặc dù là con của Mông Điềm, nhưng những năm gần đây tôi nhận ra, ông ấy ẩn ước có một loại tâm lý phòng bị với tôi! Vô luận tôi có làm tốt thế nào, biểu hiện xuất sắc cỡ nào cũng chỉ nói một câu rồi đuổi tôi ra. Trong khi người anh em của tôi, Mông Trí lại được khen ngợi hết lời, dù là một việc nhỏ nhặt, chẳng có ý nghĩa!"
"Tiên sinh. Không nói dối cậu. Mẹ của tôi có xuất thân không tốt. Trước đây bà ấy là một kỹ nữ, sau một đên ở cùng với cha tôi nên tôi mới sinh ra!" Mông Nghĩa cũng không kiêng kỵ nói thẳng ra: "Người biết chuyện này cũng không nhiều! Người ngoài đều cho rằng tôi cùng Mông Trí là anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng thật ra mẹ của hắn mới là vợ cả!"
Diệp Thiên Vân nghe được loại bí mật trong gia tộc này, đầu tiên là cảm thấy hứng thú, tiếp đó lại nảy sinh vài phần kính trọng Mông Nghĩa. Có thể thản nhiên đối diện với xuất thân của mình, đây không phải là điều bất cứ ai cũng có thể làm được. Hắn mở miệng an ủi: "Anh hùng không hỏi xuất thân, không cần phải để ý như vậy!"
Mông Nghĩa thở dài nói ra: "Con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, cái này tôi hiểu! Cho nên.... Tôi cũng không hận mẹ tôi, ngược lại còn rất cảm kích bà ấy! Tuy .... tôi chưa từng thấy qua bà ấy, nhưng vẫn muốn cảm ơn bà ấy đã cho tôi cơ hội đến thế gian này!"
Mông Nghĩa có chút mỏi mệt, day day huyệt thái dương nói: "Tôi biết tất cả từ khi còn rất nhỏ. Cho nên từ nhỏ tới lớn, trước mặt cha, tôi luôn cố gắng biểu hiện thật tốt! Nhưng càng cố gắng, tôi lại chỉ càng bị lạnh nhạt! Sau này tôi mới phát hiện ra, thì ra ông ấy vẫn luôn hi vọng Mông Trí có thể đảm nhiệm chức gia chủ Mông gia. Đáng tiếc là biểu hiện của hắn không bằng tôi. Đây cũng là nguyên nhân ông ấy lạnh nhạt tôi!"
Diệp Thiên Vân cũng có thể hiểu được một chút loại tâm tình này của Mông Nghĩa, nỗ lực vì mong muốn được coi trọng nhưng cuối cùng vẫn bị coi là người ngoài. Muốn trở thành một thành viên của gia tộc nhưng luôn bị bài xích. Có thể thấy, nếu hắn không sinh lòng oán hận Mông Điềm và Mông Trí thì mới là không bình thường.
Mông Nghĩa có chút đau đớn nói: "Trong nháy mắt, tôi đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn sinh hoạt trong hư ảo như vũ, tất cả những nỗ lực vì Mông gia bất quá chỉ là một bên tình nguyện thôi. Muốn được gia tộc thừa nhận, ta biết điều này là rất khó khăn!"
"Tiên sinh, nếu có một ngày, .... Tôi nói là nếu có môt ngày, tôi thật sự trở mặt với cha cùng anh em của tôi, cậu có cảm thấy tôi là kẻ không bằng cầm thú không?"
Diệp Thiên Vân nhìn ánh mắt có chút hi vọng của Mông Nghĩa, cũng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào. Theo góc độ của Mông Nghĩa mà nói, hắn cũng không sai, nhưng mà cha hắn, Mông Điềm lại hy vọng gia chủ của Mông gia phải là kẻ có huyết thống thuần khiết. Nếu như nói có sai, thì người sai chính là Mông Điềm.
Bất quá Diệp Thiên Vân cũng không có trả lời mà bình tĩnh nói: "Tôi không biết!"
Mông Nghĩa cũng không hề có bất cứ biểu hiện nào không vui, ngược lại còn chân thành nói: "Tôi cũng giống tiên sinh, cũng không biết đến cuối cùng thì điều này đúng hay sai! Vấn đề này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu tôi đã mấy chục năm qua, nhưng hôm nay tôi đã xác định rõ được phương hướng!"
Diệp Thiên Vân hiểu rõ đáp án của Mông Nghĩa, bởi vì hắn có thể thấy khóe miệng của Mông Nghĩa ẩn ước hiện lên nụ cười cay đắng, còn có nỗi tuyệt vọng chôn sâu trong mắt. Chỉ sợ lúc này trong lòng hắn đang phi thường thống khổ!
"Đi với tôi một chuyến được không? Có đôi khi cảm thấy có cậu ở phía sau, tôi lại thấy rất am tâm!" Mông Nghĩa đột nhiên điều chỉnh lại tâm tình, ẩn ước mạng theo một chút khẩn cầu nói: "Cẩm thành xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải báo cáo với cha tôi. Cái này là nghĩa vụ của tôi, cũng là quyền lực của tôi!"
Diệp Thiên Vân vốn không muốn tham dự vào cuộc đấu đá trong gia tộc này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia, đột nhiên thở dài....
Thư phòng của Mông gia thật ra cũng không lớn nhưng lại vô cùng cổ kính. Rất nhiều quyết sách của Mông gia thường được định đoạt tại đây. Lúc này Mông Nghĩa đang cung kính đứng trong thư phòng, nhìn người cha tóc đã trắng xóa.
"Không tệ! Mông Nghĩa, con chưa bao giờ làm cha thất vọng!" Mông Điềm cầm một phần tư tấm Đường Ca trên tay, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kích động nói: "Mông gia gần một trăn năm qua, chưa từng có người nào có thể lấy được nó! Cái này không chỉ là hi vọng của cha, mà còn là hi vọng của cả Mông gia!"
Mông Nghĩa cũng không kể công, nhìn Diệp Thiên Vân bên cạnh nói: "Cha, cái này phần lớn là nhờ có Diệp Vân tiên sinh trợ giúp! Cậu ấy có ân cứu mạng với con, sau đó lại giúp con bắt được Hồng Ngọc Sâm của Hồng gia, cùng lấy được mảnh Đường Ca này!"
Ánh mắt Mông Điềm lưu luyến rời khỏi mảnh Đường Ca, liên tục nói: " Người trẻ tuổi! Đa tạ! Cậu hoàn thành tâm nguyện cả đời của ta! Mông gia tuyệt sẽ không bạc đãi cậu!"
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào. Bởi vì hắn biết rõ Mông Nghĩa tới nơi này cũng không phải chỉ đơn giản là muốn dâng tàng bảo đồ lên. Tin tưởng rằng màn kịch hay rất nhanh sẽ diễn ra.
Quả nhiên Mông Nghĩa lấy ra một tập tài liệu, đưa cho cha hắn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây là bản ghi khẩu cung của Hồng Ngọc Sâmm con hy vọng cha có thể nhìn qua!"
Mông Điềm lúc này lúc này vẫn còn đang ngất ngây khi lấy được tàng bảo đồ, hắn tiện tay cầm lấy nhìn lướt qua, nhưng ngay lập tức nét mặt vui vẻ của hắn biến mất, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại!
"Nhất định là nói bậy!" Mông Điềm nổi giận vất mấy tờ giấy lên bàn, lạnh lùng nhìn Mông Nghĩa nói: "Con làm sao lại đi tin thứ này? Uổng cho cha ngày thường vẫn coi trọng con. Đến một chút khả năng phân biệt đúng sai cũng không có sao?"
"Cha, mấy lời của hắn nói, mấy giờ trước con cũng đã kiểm tra lại! Trong Cẩm thành, người có thể năm giữ chuẩn xác hành tung của con cũng chỉ có Mông Trí!" Mông Nghĩa vẫn không hề có bất cứ biến hóa nào, như là đang kể lại một câu chuyện không hề liên quan tới mình.
Sắc mặt Mông Điềm tái nhợt, toàn thân tức giận đến phát run. Bất chấp Diệp Thiên Vân đang ở đây, chỉ thẳng vào măt Mông Nghĩa nói: "Mông Nghĩa à Mông Nghĩa, con làm sao có thể đến anh em của mình mà cũng nghi ngờ. Con thật sự đã làm cha quá thất vọng rồi!"
Mông Nghĩa chỉ cười cười, cũng không cãi lại, mà lấy một chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, nói: "Cha, cha còn muốn con phải bật lên sao?"
Mông Điềm vốn còn đang muốn răn dạy Mông Nghĩa liền dừng lại, cũng không ngờ lại có bằng chứng rõ ràng như vậy, đấu tranh cả nửa ngày, có chút chán nản ngồi xuống ghế! Hắn cầm chén trà trên tay mà không thể kiếm chế được run rẩy. Từ đó đó thể thấy đưuọc trong lòng hắn đang mất bình tĩnh thế nào.
Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Mông Điềm ngửa cổ, uống một ngụm cạn sạch chén trà, hít sâu một hơi rồi ôn hòa nói: "Mông Nghĩa, con là con của cha, nó cũng là con của cha, còn là anh của con! Con làm sao lại có thể nhẫn tâm nhìn cảnh huynh đệ tương tàn?"
"Cha!" Mông Nghĩa đứng thẳng dậy, thần sắc không hề có chút dao động nào, chậm rãi nói: "Câu này, hẳn là cha nên nói với Mông Trí, hỏi hắn làm sao lại có thể nhẫn tâm ra tay với con!"
Mông Điềm nhìn vẻ mặt của Mông Nghĩa, đột nhiên lạnh lùng nói: " Con trai của ta, vậy con cho rằng cha nên giải quyết chuyện này thế nào? Giết chết anh ruột của con sao?"
"Đó là chuyện của người, cha!" Mông Nghĩa đột nhiên mỉm cười nói: "Con chỉ giao lại báo cáo cho cha, còn quyết định như thế nào cũng không phải là vấn đề con phải cân nhắc!"
Mông Điềm phảng phất như nhìn thấy Mông Nghĩa lần đầu tiên, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Nghĩa nhi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây! Mông Trí có lẽ trong lúc nhất thời váng đầu nên mới làm vậy. Đợi đến khi nó tới, cha sẽ phạt nó!"
"Được!" Mông Nghĩa cũng không hề phàn nàn, cũng không phản đối, nói: "Cha, con về trước!"
"Chậm đã!" Mông Điềm đứng dậy, có đôi khi im lặng lại đáng sợ hơn nổi điên. Hắn cau mày nói: "Con sẽ không làm chuyện gì đối với Mông Trí chứ? Nếu như con làm điều gì sỉ nhục Mông gia, cha quyết sẽ không nương tay nhân từ!"
Diệp Thiên Vân nghe hai cha con nói chuyện. Như thế này thì trong lòng Mông Nghĩa không có oán khí mới là lạ! Loại thiên vị đến trắng trợn như thế này, chỉ sợ bất cứ ai cũng không chịu được. Mông Nghĩa quay đầu lại nhìn Mông Điềm, trầm giọng nói: "Cha, người đã tám mươi tuổi. Mà con cùng Mông Trí cũng đã sống được năm mươi năm. Cha còn muốn dùng trò trẻ con đó để đối phó con sao?"