Vô Địch Hắc Quyền

Chương 649: Q.2 - Chương 649: Thiết vệ.




Cư nhiên là bạch cốt, cảm giác phát hiện khắp nơi đều có, bởi vì trong đầu truyền tới cảm giác hào quang như ẩn như hiện, ở giữa huyệt động còn lạnh lẽo hơn!

Đầu lâu, xương sườn, xương đùi, tán lạc mỗi chỗ một ít, quần áo rách nát phát ra mùi hôi thối làm cho người ta muốn nôn mửa! Mà trên mặt đất ẩm ướt âm u còn có rất nhiều binh khí, phần lớn đã bị rỉ sét! Nơi đây có lẽ đã từng là một khu chiến trường!

Song Phong trấn còn có địa phương như vậy! Trong đầu Diệp Thiên Vân xuất hiện một chuỗi hình ảnh: tại nhiều năm trước, có rất nhiều võ giả đã phát hiện ra vị trí của kho báu, cuộc chiến tranh giành tài vật nổ ra, kết quả làm cho đôi bên đánh nhau tới lưỡng bại câu thương! Không chỉ không mang được bảo tàng đi, cuối cùng lại phải vĩnh viễn lưu tính mạng tại đây!

Kho báu không phải là nơi khiến cho người ta hạnh phúc, mà là nơi đầy cừu hận cùng máu tươi!

"Hoàng Bảo!" Diệp Thiên Vân xuất nhập võ lâm có rất nhiều cừu gia, hắn cũng đã giết vô số người! Thế nhưng khi thấy cảnh tượng này trong lòng cũng không khỏi chấn động! Hắn ổn định lại tâm tình sau đó nói: "Sao ngươi lại phát hiện được ra chỗ này?"

Hoàng Bảo cười khúc khích dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Diệp Thiên Vân, lắp bắp nói: "Có người... Bọn họ rất thích... Chơi... Bọn họ rất đáng sợ!"

Diệp Thiên Vân đánh giá cao năng lực biểu đạt của hắn, Hoàng Bảo rõ ràng muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn lại không cách nào nói rõ ràng ra được.

Hoàng Bảo còn muốn nói, nhưng mà chứng kiến một con côn trùng rơi xuống người, hắn không ngờ lại duỗi tay bắt lấy, rất thích thú nghịch ngợm.

Diệp Thiên Vân biết nếu hỏi tiếp cũng không thể thu được tin tức hữu dụng gì, hắn liền đứng lên phủi bụi trên người. Tuy hắn rất hiếu kỳ với nơi này, thế nhưng hắn biết có nhiều thứ không thể động vào! Có rất nhiều người chết chỉ vì trong đầu có một ý niệm không đúng, mà gia tốc bọn họ tử vong chính là một chuyện hiếu kỳ.

Diệp Thiên Vân không có bao nhiêu hứng thú với tài phú, hắn cười cười nói: "Hoàng Bảo, chúng ta đi thôi!"

"Lại là ngươi tới đây à!" Diệp Thiên Vân đang muốn rời đi, đột nhiên một thanh âm già nua rất nhỏ truyền tới.

Hoàng Bảo nghe xong sắc mặt trắng bệch. Hắn bị dọa trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, con mắt nhìn xung quanh. Kinh hãi lắp bắp nói: "Bọn họ đến đây... Bọn họ đến đây... Ca ca. Đi mau!"

Diệp Thiên Vân liền bịt chặt miệng Hoàng Bảo lại. Bây giờ muốn rời đi cũng không kịp nữa. Hai người ẩn vào sau vách đá, thanh âm này đúng là từ dưới đất phát ra, điều này làm cho hắn có cảm giác thần bí!

Con mắt Hoàng Bảo lộ ra vẻ sợ hãi chưa bao giờ có. Hắn dùng ngón tay chỉ vào một khối đá lớn cách đó không xa.

Diệp Thiên Vân nghe nơi đó truyền tới tiếng bước chân! Hắn vội vã lo lắng nhìn Hoàng Bảo, bảo hắn im miệng. Mà Hoàng Bảo lại giống như tiểu hài tử run rẩy. Hắn không dám la lên một tiếng, chỉ gắt gao bám lấy gấu áo Diệp Thiên Vân.

Tuy không biết đối phương là người phương nào. Nhưng chỉ cần bị phát hiện, làm sao xử lý đây?

Vài giây kế tiếp, ở tảng đá cách đó không xa đột nhiên nhúc nhích, nguyên lai tảng đá là cánh cửa ra vào. Từ bên trong đi ra bốn người!

Sau đó Kim Chung Tráo của Diệp Thiên Vân tiến tới tầng chín, cảm giác của hắn đã được đề thăng rõ ràng, trong đầu hắn rõ ràng xuất hiện bốn quái nhân!

Vì sao gọi là quái nhân? Bởi vì bốn người đều mang mặt nạ, trong tràng cảnh im lặng này quả là rợn người, mặt nạ làm bằng kim loại màu bạc, đem ngũ quan bảo vệ kín chỉ chừa ra hai con mắt.

Ngoài các khớp xương ra các bộ vị trọng yếu đều được bảo vệ bởi kim loại, toàn thân được trùm kín, bên hông mỗi người đều có một vỏ đao dài gần một thước!

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân thấy loại trang phục cổ quái này, tuổi của bốn người không coi là nhỏ, bởi vì da bàn tay lộ ra bên ngoài có phần nhăn nhúm.

"Người đâu!" Một người trong đó phát ra thanh âm hùng hậu, thanh âm phát ra từ chiếc mặt nạ có chút vang vọng: "Vừa rồi tôi còn cảm thấy trên mặt đất có động tĩnh! Trừ hắn ra, người khác không thể đến đây!"

Ba người còn lại không nói lời nào, đều nhìn quanh bốn phía.

Thân thể Hoàng Bảo mạnh mẽ run lên, sau đó một dòng nước ấm từ ống quần chảy xuống phía dưới, rơi xuống tán lá khô phát ra âm thanh tý tách!

"Ở đó!" Quái nhân bên trái thính lực thập phần linh mẫn, dùng ngón tay chỉ về bên này, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào!

Mấy người còn lại không chút nghi ngờ đều đi tới chỗ tảng đá hai người đang ẩn núp!

Nhịp tim của Diệp Thiên Vân lúc này cơ hồ gần 200 nhịp/ph, bốn người này muốn làm gì? Ăn mặc cổ quái, còn có thính lực biến thái nữa, người như vậy chính là cao thủ không thể nghi ngờ!

Cùng với bị mấy người phát hiện, còn không bằng bất ngờ đánh khiến đối phương trở tay không kịp!

Diệp Thiên Vân rất minh bạch đạo lý này, nếu như đối phương thật sự phát hiện ra, đến lúc đó nhất định sẽ gấp rút xuất thủ! Nghĩ tới đây hắn đẩy Hoàng Bảo ra, hai người đồng thời đứng lên!

Vài quái nhân lập tức phát hiện ra hai người, sau đó ánh mắt đột nhiên co rút lại, quái nhân đi đầu đưa tay sờ lấy chuôi đao, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?" Hắn không nhìn Hoàng Bảo mà chỉ đem hai mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân.

May mắn thế nào, Hoàng Bảo lại hoảng sợ mở miệng nói: "Ca ca, chính là bọn họ... Ta sợ...!" Nói xong hắn liền ẩn thân ở phía sau Diệp Thiên Vân, sau đó lại chỉ vào người đối diện nói: "Chính là... Bọn họ... Khi dễ ta!"

"Ngươi là người của Hoàng gia?" Quái nhân nghe Hoàng Bảo nói vậy, sau đó tuy còn cảnh giác, thế nhưng bàn tay cầm chuôi đao cũng đã thả ra.

Một màn mờ ám này không thoát khỏi con mắt Diệp Thiên Vân, chỉ thoáng qua vài giây hắn đã có quyết đoán, bị người ngộ nhận lầm người không bằng tương kế tựu kế! Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân không chút do dự gật đầu đẩy Hoàng Bảo ra, đầu tiên là cố ý chất vấn nói: "Các ngươi vì sao lại khi dễ đệ đệ ta!"

Sau khi Hoàng Bảo nghe được lời này, hắn liền lộ ra nửa cái đầu.

Rồi nói: "Người xấu... Đánh bọn họ!"

Bốn quái nhân cũng không nghĩ Diệp Thiên Vân lại to gan lớn mật như vậy, không ngờ lại có ý quở trách bọn họ. Một người trong số đó do dự nói: "Chúng ta..."

Quái nhân đi cuối cùng, cắt đứt lời người kia, nói: "Nơi này là cấm địa của Song Phong trấn, người không có quan hệ không được tiến vào! Các ngươi không có nghe gia huấn sao?"

"Gia huấn?" Diệp Thiên Vân không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như vậy, hắn muốn làm bộ một chút, cho nên thanh âm có phần run run: "Ta chỉ biết là người của Hoàng gia không thể bị vũ nhục! Thân thể Hoàng Bảo khác với thường nhân, các ngươi lại nhiều lần hù dọa nó, mặc cho là ai ta cũng không quản!" Câu nói này vừa đúng lúc lại vừa đúng mực, nếu như là người không biết, thật đúng là cho rằng Diệp Thiên Vân chính là người của Hoàng gia.

Trong mắt đám quái nhân này đều phát ra tia dị sắc, không hẹn mà cùng gật đầu nói: "Tiểu tử, ngươi rất can đảm, dám nói chuyện với chúng ta như vậy!"

"Nhưng mà... Ta cảnh cáo ngươi, nơi này là cấm địa của Song Phong trấn! Mau mang theo đệ đệ của ngươi rời khỏi đây, sau này nếu còn tiến vào một bước, vậy đừng trách tứ thiết vệ chúng ta vô tình! Cho dù là gia chủ của Hoàng gia cũng không dám tới chỗ này lý luận cùng chúng ta!"

Diệp Thiên Vân không ngờ loại phương thức lừa dối này có thể qua được kiểm tra, tứ thiết vệ? Bọn họ là người bảo vệ kho báu? Một ý niệm dâng lên trong đầu Diệp Thiên Vân, chẳng qua lúc này không cho phép hắn hỏi tiếp, bằng không sớm muộn cũng bị lòi đuôi. Thân thủ của hắn mặc dù tốt nhưng cũng không muốn trêu chọc vào phiền toái.

"Ca ca, đi!" Hoàng Bảo cũng cảm thấy tình huống bất lợi, thoáng dùng sức lôi kéo vạt áo của Diệp Thiên Vân, rụt rè nói: "Về nhà!" Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm, hiện tại đang ở chỗ cuối cùng của Song Phong trấn, duy chỉ có một đường ra. Một khi đánh nhau kinh động tới người Song Phong trấn, như vậy hắn muốn tẩu thoát khó càng thêm khó. Nghĩ tới đây hắn chậm rãi nói: "Các vị tiền bối, đệ đệ vãn bối không hiểu chuyện cho nên mới xông vào đây, hi vọng các ngài không nên đối xử với hắn như trước nữa!"

Diễn đã xong, dưới tình huống này Diệp Thiên Vân vẫn có thể trấn định tự nhiên lôi kéo Hoàng Bảo xoay người rời đi!

"Chậm đã!" Hai người vừa đi được vài bước, một tên thiết vệ liền tiến lên, nhìn Diệp Thiên Vân nhìn từ trên xuống dưới, híp mắt nói: "Ngươi thật sự không biết gia huấn của Hoàng gia?" Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân dừng lại chậm rãi quay đầu nói: "Biết, không thể tiến vào cấm địa, lần sau vãn bối nhất định sẽ chú ý!" Hắn nào biết những người này đã sớm có chuẩn bị kỹ. Cho nên Diệp Thiên Vân đánh bạo đoán lời gia huấn, chỉ cần hơi có điểm không đúng sẽ lập tức lui lại!

"Vậy ngươi nói cho ta biết, điều thứ nhất là gì!" Đối phương có ý muốn gây sự, hơn nữa ánh mắt lại tràn ngập nghi ngờ. Ba người khác cũng đồng thời tiến lên một bước, sinh ra một loại áp lực vô hình gắt gao ép tới hai người.

Hoàng Bảo có phần ngây ngốc nhìn mấy người, cảm nhận được sát khí trong thân thể đối phương, thân thể hắn một lần nữa run lên.

"Điều thứ nhất là..." Diệp Thiên Vân mới vừa nói được một nửa, tay bỗng phát lực đẩy Hoàng Bảo văng ra, sau đó chạy về phía trước!

"Xoạt!" Âm thanh thanh thúy của kim loại vang lên, thiết vệ thấy hành động cổ quái của Diệp Thiên Vân, cũng không cần phân biệt trước sau đều rút đao ra, bổ tới hắn.

Diệp Thiên Vân không ngờ đối phương dưới tình huống mang theo nhiều phụ trọng như vậy nhưng tốc độ lại nhanh kinh người. Hiện tại hắn chính là muốn rời khỏi đây, mà không phải là xung đột với đối phương, cho nên khi thân thể ở giữa không trung, thình lình xoay lại, vận khởi Kim Chung Tráo hai tay phát lực ra bên ngoài!

Bốn thanh đao bị hắn đánh văng ra hai bên, Diệp Thiên Vân nhắm ngay thiết vệ đứng đầu tung ra một cước!

Thiết vệ khẽ giật mình, thanh đao rụt lại phía sau hai tay chụm lại đỡ sống đao ngăn trở một cước này của Diệp Thiên Vân! Thế nhưng rất nhanh hắn lại kinh dị phát hiện, lực lượng cự đại khiến hắn phải chấn lui bảy tám bước mà vẫn không đứng vững được!

"Hảo thủ đoạn!" Bốn gã thiết vệ không nghĩ tới Diệp Thiên Vân lại ra tay dứt khoát như vậy! Cho dù là bọn họ cũng không dám dùng loại phương thức này để tiếp xúc với binh khí!

Kim Chung Tráo của Diệp Thiên Vân đã đại thành, cho nên hoàn toàn miễn dịch với binh khí. Thân thể của hắn giống như một loại một loại binh khí, căn bản không ngại tấn công theo kiểu như vậy.

Ba gã thiết vệ khác đồng thời thu đao đổi thức, hướng tới thân thể của Diệp Thiên Vân quét qua, xem tình hình là muốn chém hắn thành vài khúc.

Mũi chân Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng điểm xuống đất, nhún một cái nghiêng người né tráng, một loạt động tác chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhanh nhẹn linh hoạt tránh né công kích của ba người, sau đó đem thân thể thu lại, chân trái cong lên, song quyền đã tung ra!

Thiết vệ đều cảm nhận được thân pháp cường hoành của đối phương, tại loại cấp tốc vận động này, lực lượng khủng bố có thể tưởng tượng được, mấy người chỉ có thể né tránh đòn công kích này mà thôi.

Ánh mắt Diệp Thiên Vân đảo loạn, quyền đầu này là do hắn biến hư cùng sử dụng ra Hình Ý hùng hình, thân thể co gập xuống, chính là chui qua hạ thân một tên thiết vệ, toàn thân phát lực bật lên!

Thân thể của tên thiết vệ này giống như bị thiết trùy nên trúng, bay ngược ra ngoài!

"Lão Tứ!" Thần sắc của ba người khác trở nên chuyên chú, lập tức buông bỏ tấn công. Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân muốn chính là một kẽ hở này, hắn không muốn ham chiến, mang theo Hoàng Bảo có chút bất an biến mất trong rừng rậm.

"Thế nào rồi!" Ba gã thiết vệ nhanh chóng dò xét thương thế của tên kia.

Thiết vệ bị thương lắc đầu chậm rãi đứng lên.

Nhìn Diệp Thiên Vân biến mất trong rừng rậm cách đó không xa, hắn sợ hãi vuốt lồng ngực nói: "Thủ đoạn thật lợi hại, Song Phong trấn từ bao giờ xuất hiện cao thủ lợi hại như vậy!"

Ba người rõ ràng thấy được khối kim loại dày hơn tấc trước ngực của tên này bị lõm vao đúng bằng nắm tay, trong mắt đều lộ thần sắc suy tư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.