Vô Địch Hắc Quyền

Chương 658: Q.2 - Chương 658: Tiến hành đồng bộ






Trong con đường Dương Tràng tối tăm chật hẹp cách nhà họ Đỗ không xa có mấy người.

Ngô Lập Sâm mặc một chiếc áo đen gọn gàng sạch sẽ từ trên xuống dưới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mây đen còn chưa che khuất mặt trăng, nhưng xem tình hình này thì cũng sắp rồi. Hắn khe khẽ mỉm cười: “ Hôm nay bầu trời cũng thật đẹp. Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông!”

Cái đầu trọc của Trần Mễ Lạp dường như không giấu vào đâu được dưới ánh trăng, đành phải quấn tạm một cái khăn vuông lên, nên không ngẩng lên được nói: “ Mẹ nhà nó, sớm biết thế này thì đã không cạo trọc đầu, quấn khăn lên trông như một con đàn bà vậy!”

Diệp Vô Nhai đứng cạnh khe khẽ mỉm cười. Mặc dù lát nữa phải hành động nhưng lúc này mà điều chỉnh lại tâm trạng căng thẳng cũng là việc làm cực kỳ hữu ích.

Ngô Lập Sâm không hiểu tại sao hai người chỉ cần ở cùng một chỗ là rất thích cãi nhau. Thấy bộ dạng đức hạnh của Trần Mễ Lạp suýt nữa thì phì cười nói: “ Đàn bà? Đàn bà mà giống anh thì chắc đàn ông trên thế giới này đều phải xếp hàng nhảy xuống núi mà chết hết.”

“ Tên quỷ này, ngươi không thể nói chuyện gì có ích hơn à?” Cách hoá trang của Trần Mễ Lạp quả thật là không vừa mắt lắm, nhưng hắn không hề tức giận, chỉ là hơi có chút do dự: “ Anh nói lần này có thể làm cho hai bên tới cùng một chỗ không? Tôi luôn cảm thấy sự chưa chắc đã thành!”

Ngô Lập Sâm buộc chặt lại cái dây giày ở trên lại, trong lòng hắn cũng không năm chắc, lắc đầu nói: “ Có quỷ mới biết! Thiên Vân đi dụ Thiếu Lâm, chúng ta đi dụ trấn Song Phượng, bất cứ khâu nào cũng không được sai sót, chỉ cần sai ở một khâu thì tất cả sẽ hỏng bét!”

“ Có lý!” Diệp Vô Nhai vẫn hơi lo lắng, nhíu mày nói: “ Bên này chúng ta tốt xấu gì thì cũng còn có cả chiếu ứng, chỉ là phía Thiên Vân … Nhiệm vụ của hắn có phần gian nan hơn!”

“Tôi đã bảo mấy người bạn theo sau, nhưng hắn không đồng ý!” Ngô Lập Sâm mấp máy môi, thở dài: “ Chúng ta đều biết cá tính của Thiên Vân, chỉ thích hành động một mình. Vậy thì để hắn đi một mình đi! Dù sao công phu của một mình hắn cũng cao hơn chúng ta nhiều! Có gặp chuyện gì bất ngờ thì một mình hắn cũng có thể ứng phó được!”

“ Huống chi hắn cũng không phải là lần đầu tiên giao đấu với Thiếu Lâm, kinh nghiệm dày dặn hơn. Có lẽ là hành động một mình sẽ dễ dàng ra tay hơn!”

Ngô Lập Sâm phân tích xong, hai người kia cũng thấy bình tâm trở lại. Thực ra cả ba người đều là những người có đầu óc, đều là những nhân vật có tiếng tăm trong Võ lâm. Chẳng qua là khi tụ hợp lại với nhau thì trong lòng lại thấp thỏm không yên, chủ yếu là sự thành bại của lần hành động này có ảnh hưởng rất lớn nên mọi người không thể không cân nhắc kỹ càng.

Diệp Thiên Vân trước nay đều hành động đơn độc, hơn nữa hành sự đều rất quả quyết, rat ay dứt khoát! Nếu như hắn thất bại thì đổi là người khác cũng sẽ công toi như vậy mà thôi.

Cả bọn cùng chờ đợi trong lo lắng. Trần Mế Lạp hừ một tiếng: “ Tôi cảm thấy lần này không thể đánh quả lớn được, mà vẫn phải giả bộ yếu hơn!”

Ngô Lập Sâm biết Trần Mễ Lạp là người cảm tính. Có khi chỉ cần bị kích động, hắn có thể bất chấp tất cả, liền lập tức cảnh cáo: “ Đến lúc đó anh đừng có nổi hứng giết chóc. Trì hoãn kế hoạch! Nhiệm vụ đêm nay của chúng ta là phải chọc phá đám luyện võ trấn Song Phượng, sau đó để cho bọn chúng tìm đến nơi.”

“ Cái này thì đương nhiên!” Trần Mễ Lạp bĩu môi, ngước lên trời một cái nói: “Đến lúc rồi, chúng ta hành động thôi!”

Ngô Lập Sâm vừa từ trong ngõ hẻm thò đầu ra, lập tức lại thu về như phản xạ tự nhiên, ra hiệu tay về phía sau lưng!

Ba người gần như cùng lúc chia nhau đi về ba hướng. Chỉ trong hai giây đồng hồ, trong hẻm nhỏ đã không một bóng người.

Chỉ trong khoảng mười giây, hai người gã trẻ tuổi tay cầm đèn pin xuất hiện trong ngõ, soi vào từng ngóc ngách rất tỉ mỉ, sau đó rút máy bộ đàm ra nói: “ Không có phát hiện gì cả! Số 10 báo cáo!” Nói xong hai người lại tiếp tục đi tuần ở phía trước.

Hai người vừa nhấc bước thì Trần Mễ Lạp liền xuất hiện ở ngay sau khóm trúc bên cạnh tường, vẫy tay nói: “ Đi rồi! Không ngờ đám người nhà họ Đỗ này còn biết tăng cường phòng bị!”

Ngô Lập Sâm cũng vừa mới trốn được. Thân thể hắn dính chặt trên tường y như loài thằn lằn vậy, Hắn liền trở mình từ trên nhảy xuống, gật đầu nói: “ Xem ra sau lần đột nhập trước, bọn chúng sớm đã có phòng bị, hôm nay xem chừng không được xuôi chèo mát mái cho lắm!”

“ Thật không biết cứ đi đi lại lại tuần tra như thế này có tác dụng gì!” Trần Mễ Lạp thì lại không cảm thấy có gì khó khăn ở đây cả: “ Mấy cách này chỉ dùng để đối phó với những người bình thường, còn đối với những kẻ luyện võ thì chỉ như trò trẻ con!”

“Đừng có xem thường bọn chúng!” Ngô Lập Sâm vỗ vỗ tay phủi bụi, chậm rãi nói: “ Đám người này giống như thiết bị giám sát di động. Thái Cực Môn chúng tôi cũng có những đệ tử chuyên đi tuần tra bên ngoài! Trừ khi anh chắc chắn có thể hạ gục đối phương trong thời gian vài giây đồng hồ, nếu không đám người này chỉ cần nhìn thấy anh là lập tức hành động sẽ bị bại lộ!”

“Mặc dù nói khoa học kỹ thuật đang phát triển vượt bậc, nhưng bất luận thế nào cũng không thể bằng con người được! Bởi vì những cỗ máy đó rất cứng nhắc, phạm vi hoạt động cũng hạn chế!”

“ Đi thôi. Một lát nữa bọn chúng sẽ quay lại đó!” Diệp Vô Nhai nhắc nhở. Ba người lại nhanh như cắt biến mất vào trong bóng tối.

Công tác phòng bị của họ Đỗ được làm rất nghiêm ngặt. Ba người vừa trèo lên đầu tường liền thấy những bóng người đi đi lại lại, còn có thêm cả mấy con chó dữ nữa.

Lần này bọn chúng có đề phòng. Ba người quan sát những nơi để ẩn thân, và điều khiến cho họ yên tâm là buổi tối không có các cao thủ của trấn Song Phượng.

Diệp Vô Nhai lấy bức ảnh mang theo bên người ra ngắm nghía, dùng ngón tay khẽ chỉ vào nói: “Đỗ Vũ Tích cũng ở trong này. Xem ra nhiệm vụ của chúng ta cũng không khó hoàn thành đâu.”

Trần Mễ Lạp đón lấy bức ảnh, mượn ánh trăng soi để quan sát bức ảnh, hắn cười đầy thâm hiểm: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử! Chúng ta chỉ cần giết hắn đi thì người trong trấn Song Phượng sẽ trở thành những con rùa rụt đầu.”

Ngô Lập Sâm liên tục quan sát tình hình nói: “Hôm nay chúng ta phải để lại chút dấu vết, thúc giục bọn chúng hành động nhanh chóng.”

Trần Mễ Lạp cười xấu xa, lấy trong túi quần ra mấy viên châu nhỏ cười nói: “May mà ta đã chuẩn bị tất cả. Những cái này đều được chế bằng thép tinh chấy, ta phải thử xem uy lực của chúng ra thế nào!”

Một con chó đang tiến gần về phía bọn họ. Trần Mễ Lạp dùng bàn tay to như cái quạt của mình ngắm trúng con chó rồi dùng ngón giữa bắn hạt châu ra.

Trong màn đêm tối đen, hoàn toàn không thể nào nhìn thấy đường đạn bay, và gần như đồng thời, con chó không kịp kêu một tiếng nào đã nằm bất động trên mặt đất!

Trần Mễ Lạp chế pháo như thần vậy. Mấy con chó trong sân chẳng mấy chốc đều đi gặp Diêm Vương ráo.

Ngô Lập Sâm nhân lúc đám người trong sân vẫn chưa kịp trở tay liền vẫy tay nói nhỏ: “Hành động thôi!”

Đám người nhẹ nhàng phi qua bức tường vây. Ngô Lập Sâm nháy mắt một cái, ba người liền thu gọn thân hình, một lát sau liền lập tức bắt tay vào hành động!

Khu vực Viện trung có khoảng sáu bảy người. Năm người đã bị đánh chết lúc nào không biết.

Đỗ Vũ Tích hôm nay ở lại tại Viện Trung chính vì sợ xảy ra việc ngoài ý muốn. Chỉ sau một cái quay người hắn đã thấy xung quanh nặng mùi tử khí. Hắn liền nắm chặt lấy cái bộ đàm với tốc độ nhanh nhất, hét như điên cuồng: “ Có người ở hậu Viện, mau…”

Mới nói được một nửa thì Trần Mễ Lạp từ phía trên đầu hắn bay xuống, ra một quyền đánh nát phần ót của hắn, máu tươi chảy đỏ cả mặt cỏ.

Lập tức, chuông báo động vang lên. Ba người đã có sự chuẩn bị trước nên khi nghe tiếng chuông báo động kêu ầm ĩ, cả bọn liền nhanh chóng trở lại vị trí tập kết ban đầu!

“ Có kẻ đánh lén!” Chỉ một lát sau âm thanh lại vang lên. Trong khu nhà Tiểu Dương vọng ra những tiếng bước chân và tiếng hét ầm ĩ.

Ngô Lập Sâm nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Chúng ta có thể lộ diện được rồi, sau đó thì rút thôi!”

……………

Diệp Thiên Vân giống như tượng sáp đã chờ đợi trên cây hơn nửa giờ đồnh hồ. Một con sâu đáng ghét rơi trúng người hắn lại còn bò đi bò lại. Nhưng hắn không dám cử động lại càng không dám mở các cảm giác bởi hắn trong đám đệ tử Thiếu Lâm có người có khả năng phân biệt được, nên hắn chỉ dám dùng các giác quan là cặp mắt và đôi tai.

Diệp Thiên Vân giống như một con báo đang rình mồi, đang chờ đợi cơ hội. Bây giờ nhất thiết phải dụ được bọn Thiếu Lâm ra, nếu không thì không thể nào đạt được mục đích dụ dỗ bọn chúng! Chỉ có làm cho bọn chúng mắc câu mới có thể coi là thành công!

Gió nhè nhẹ thổi. Lá cây phát ra những tiếng rì rào. Diệp Thiên Vân nhân lúc đó liền khẽ rùng mình một cái.

Phía dưới cái cây, thỉnh thoảng đám người đi tuần lại đi ra đi vào. Cũng bởi vì âm thanh quá nhỏ nên bị lẫn vào âm thanh của đám lá cây nên chúng không thể nào phát hiện ra được.

“Khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan từ đằng xa vọng lại, tiếp ngay sau đó là một người đàn ông bước ra, nhẹ nhàng hỏi: “Có gì bất thường không?”

“ Không có thưa Tứ thúc! Ngài cứ yên tâm!” Hai tên thanh niên tiến lại gần. Phải trực vào buổi tối quả là vô vị nhất trên đời, nên khó tránh khỏi phải tán chuyện vài câu.

Diệp Thiên Vân chờ đợi chính là giờ phút này. Hắn nhẹ nhàng lợi dụng lực từ trên cây đáp xuống đất. Trong nháy mắt hắn đã đứng ngay gần ba người, dùng hai tay đánh vào cổ sau hai tên trẻ tuổi!

Tên đàn ông còn lại sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Đối phương không hiểu từ đâu bay xuống. Lão vừa định hét toáng lên thì đã bị Diệp Thiên Vân tóm lấy cổ, mới chỉ dùng lực nhẹ một cái đã không còn tiếng gì nữa.

Ba người đều chưa chết. Nhưng đều đã bị ngất. Diệp Thiên Vân và Hồng Hiển Phương sớm đã có móc ngoặc từ trước, hơn nữa bây giờ vẫn còn đang trong thời gian hợp đồng. Những kẻ có thể tha thì tha, nên hạ thủ lưu tình, không nên lấy mạng của bọn chúng.

“Lão nạp chờ người đã lâu rồi!” Đúng lúc Diệp Thiên Vân đang tự cho là mình hành động nhanh chóng sạch sẽ thì đột nhiên một giọng nói già nua từ trong phòng vọng ra.

Diệp Thiên Vân kinh ngạc. Ngay từ đầu hắn đã biết là trong phòng có cao thủ, nên hắn rất cẩn thận khi hành động. Nhưng không ngờ vẫn bị phát hiện, không khỏi ngấm ngầm cười đau khổ.

Đối phương chắc chắn là đã có sự phòng bị từ trước, và luôn luôn quan sát từng động tĩnh bên ngoài, nếu không chắc chắn không thể nào phát hiện ra được.

“Két” một tiếng. Cánh cửa phòng khách bị đẩy ra. Một vị sư mặc áo vải đang dìu một lão tăng chậm rãi từ trong bước ra.

Diệp Thiên Vân lại một lần nữa gặp mặt với người bên Thiếu Lâm, trong lòng như vừa mở một bình ngũ hương. Hắn định thần quan sát. Vị lão tăng đó có cặp lông mày bạc dài như muốn rủ xuống thái dương. Mí mắt không mở ra được, trên người mặc áo cà sa, cánh tay áo bên trái trống rỗng!

“Lén lén lút lút, ngươi có mục đích gì!” Vị sư mặc áo vải tuổi tác cũng khoảng ngoài bảy mươi, nhưng so với vị lão tăng thì còn nhỏ hơn rất nhiều. Sắc mặt không được hiền lành cho lắm nói: “ Đã đến rồi thì hãy hiện thân đi! Còn che mặt lại làm gì, giấu đầu hở đuôi thôi!”

Diệp Thiên Vân không hề quen biết hai người này, nhưng nghĩ đến ngục tối, nhớ đến vị tông sư đã mất của Hình Ý Môn, hắn liền ôm mối oán hận mà rằng: “Các người không phải chủ nhân của Viện này, có tư cách gì mà nói ta! Được tôn xưng là Môn phái đệ nhất thiên hạ lại đến Thục Trung, ta lại đang muốn hỏi các người có mục đích gì!”

Vị sư mặc áo vải khuôn mặt biến sắc, định phản bác lại nhưng vị lão tăng bị cụt một tay liền kéo nhẹ vạt áo của lão mỉm cười gật đầu nói: “Thiếu Lâm không phải là chủ nhân của nơi này, lão nap Độ Ách là tăng nhân của Xá Lợi Viện, còn chưa thỉnh giáo…”

Diệp Thiên Vân không dám tuỳ tiện xưng danh, liền chuyển sang khích tướng nói: “Ngươi không cần phải biết! Vì sao đại hoà thượng lại không gọi thêm những người khác?”

Độ Ách liền gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu nói: “Phật gia trọng duyên phận. Chúng ta có lẽ là rất có duyên với nhau! Nếu như bần tăng đoán không nhầm thì ngươi hẳn là hậu duệ của Nga Mi phải không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.