Vô Địch Hắc Quyền

Chương 607: Q.2 - Chương 607: Tranh chấp




Mông Thiên Quân đưa Diệp Thiên Vân về rồi, trở lại văn phòng thì thấy Mông Ngĩa đang đứng, ánh mắt nhìn về phía xa: "Cha, con đã đưa hắn về rồi!"

Mông nghĩa cũng không quay người lại, chỉ gật đầu nói: "Mấy ngày nay con vất vả rồi! Chuyện tình trong Mông gia, cha vốn không để con tham dự quá nhiều. Chỉ là cha vừa mới ngồi lên vị trí này, người có thể yên tâm xử dụng thật sự quá ít!"

"Cha yên tâm. Con cũng không trẻ con nữa, có thể chia sẻ một phần nỗi lo cho cha!" Mông Thiên Quân liếc mắt nhìn lên bàn làm việc, lập tức thấy được tấm ảnh quen thuộc, không khỏi hỏi: "Cha, Diệp Vân này có tin được không?"

Mông Nghĩa quay đầu cười, sau đó chậm rãi ngồi lên chiếc ghế bành sau bàn làm việc, khẽ nói: "Con nói thử xem, cha muốn nghe thử ý kiến của con!"

Mông Thiên Quân không nhịn được tò mò. Sau khi ngồi xuống liền cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, cẩn thận xem từng tờ một. Ước chừng năm phát sau mới hít sâu một hơi, nói: "Diệp Vân này hẳn là không có vấn đề gì!"

"Không có vấn đề mới vấn đề lớn nhất!" Mông Nghĩa nhìn đứa con trai có chút yêu thương, không nhanh không chậm nói: "Cha đã cẩn thận quan sát người này. Nói ít, làm việc thận trọng, gặp chuyện không sợ hãi! Trọng yếu nhất là hắn rất trầm ổn. Một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu khó mà có thể như vậy!"

Mông Thiên Quân có chút nghi hoặc nói: "Con không nhìn ra có chỗ nào bất thường. Bình thường hắn cũng có bộ dạng như vậy..."

Mông Nghĩa nở nụ cười, hỏi ngược lại: "COn học võ từ lúc năm tuổi. CHo đến năm nay đã hai mươi mốt tuổi! Nhưng con có dám cam đoan ba năm sau có thể được như hắn không? Trên người hắn có một thứ khí chất đặc biệt, phải cần kinh nghiệm và trải qua tôi luyện với có được! Diệp Vân này, cha dám đảm bảo, hắn đã từng trải qua sóng to gió lớn!"

Mông Thiên Quân hồi tưởng lại tình huống ở trường học, thầy Diệp phảng phất như ngang trời xuất thế, đem Tống Học Nghiệp, Lý Tưởng, hai tên vô danh tiểu tốt, chẳng mất chút công phu nào đã bồi dưỡng thành cao thủ! Hắn lập tức kinh dị, nói: "Cha, hắn đã không đáng tin, vì sao cha còn muốn...."

Mông Nghĩa khoát tay ngăn lại, sau đó nhấp một ngụm trà nói: "Kỳ thật trước kia hắn thế nào cũng không quan trọng. Chỉ cần chúng ta trong lòng nắm chắc là được! Diệp Vân chỉ cần không phải là người của bác cả con, không phải người của tam đại gia thì hắn là người đáng tin cậy! Chúng ta hiện nay đang cần nhân tài, phải mạnh dạn sử dụng!"

Mông Thiên Quân có chút minh bạch ý tứ của cha hắn, đứng dậy nói: "Như vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có cần tiếp tục điều tra thân phận Diệp Thiên Vân không?"

"Không cần!" Mông Nghĩa bình tĩnh nõi: "Nếu tiếp tục dò xét không chừng lại bị người ta phát hiện! Chúng ta bây giờ đã biết thân phận của hắn trong sạch, không thể là địch nhân của chúng ta. Như vậy hãy dừng tại đây! Hắn là ai, khi xưa đã làm gì không quan trọng. CHỉ cần hắn có thể một lòng với chúng ta là được rồi!"

Nói đến đây, Mông Nghĩa lấy ra một cái chậu nhỏ, ném hồ sơ trên bàn vào, dùng bật lửa châm. Lập tức cả tập hồ sơ bùng cháy, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro tàn.

Mông Nghĩa đột nhiên trầm giọng nói: "Thiên Quân. Cha vốn cũng không muốn con bị cuốn vào cuộc tranh đấu trong nhà, bởi vì chuyện tình liên quan rất phức tạp. Với tầm nhìn của con hiện nay, còn xa mới có thể hiểu được!"

Mông Thiên Quân có chút nghi hoặc, không khỏi nói: "Cha, con ở Mông gia đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có cái gì con không biết sao?"

Mông Nghĩa cười nói: "Có một số việc không thể dựa vào biểu hiện đẹp đẽ bên ngoài mà biết được! Bất kể là Mông gia hay là ba nhà Đỗ gia, Triệu gia, Hồng gia bất quá chỉ là bề ngoài thôi!"

"Cái gì?" Mông Thiên Quân có chút không tin nổi vào lỗ tai của mình. Ở trong Mông gia mấy chục năm, hắn căn bản không hề nghe được một chút gì, cho dù là chút phong thanh. Chẳng lẽ mấy chục năm qua đều là bề ngoài sao?

Mông Nghĩa nhìn vẻ mặt của Mông Thiên Quân, cười nói: "Năm đó khi cha biết được chuyện này cũng có bộ dạng như vậy. Bốn nhà trong Thục cũng giống như tứ chi của một người. Bộ phận quan trọng nhất phải vĩnh viễn giấu thật kỹ, không thể để người khác biết được!"

Diệp Thiên Vân hôm nay không có giờ lên lớp cho nên hắn không phải tới trường học. Bất quá vì có ước định trước với Mông Nghĩa nên hắn bắt xe tới tập đoàn Mông Thái.

"DIệp tiên sinh. Tôi đợi anh đã lâu rồi!" Mông Đan thấy Diệp Thiên Vân mặc một bộ đồ tây từ trên xe công cộng bước xuống, không khỏi không biết thế nào, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu như Diệp tiên sinh nói trước một tiếng thì tôi đã điều xe đến đón anh rồi!"

Diệp Thiên Vân ngước mắt lên nhìn Mông Đan, ánh mắt chạm nhau vài giây rồi không nóng không lạnh nói: "Ngồi xe công cộng thuận tiện hơn. Khiến Mông tiên sinh phải lo lắng rồi!"

Mông Đan từng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cũng từng gặp qua vô số loại nguiờ, chỉ là mỗi khi chạm mắt với Diệp Thiên Vân, hắn lại bất giác không dám nhìn thẳng vào đối phương. CHính điều này khiến hắn rất kiêng kị Diệp Thiên Vân.

Người Đỗ gia sẽ ở Cẩm thành ba ngày. Trong ba ngày này,hắn cần phải nắm quyền khống chế tuyệt đối, nhưng đối với tên oan gia Diệp Thiên Vân này, hắn thật sự một điểm nắm chắc cũng không có.

"DIệp tiên sinh. Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc một chút!" Mông Đan do dự cả nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói ra. Hắn xốc lại tinh thần: "Trong hành động lần này. tôi hy vọng có thể toàn quyền phụ trách!" Nói xong liền có chút bất an liếc nhìn Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân vốn không am hiểu bảo vệ người khác. Đối với Cẩm thành cũng không quen thuộc bằng Mông Đan. Hắn chỉ hận sao Đỗ gia không tới nhanh đi, chuyện càng xong nhanh càng tốt. Hắn lập tức dứt khoát nói: "Ừ!" Tiếp đó không nói gì nữa.

"Ặc....." Mông Đan từng trong lòng choáng váng. Hắn vốn muốn lôi hết ưu điểm của mình ra, giảng đạo lý một thôi một hồi mới có thể khiến đối phương thỏa hiệp. Nào ngờ đối phương ừ một tiếng, đến nửa câu cũng không nói thêm. Điều này khiến hắn giống như đánh một quyền vào không khí, có lực mà không xuất ra được.

Nếu ở mặt này không có tranh chấp thì lợi ích của hai trước mắt tạm thời là giống nhau.

Tiến vào phòng giám đốc, Mông Nghĩa đã ở đó sẵn chờ xuất phát, từ trên xuống dưới đều trải chuốt chỉn chu. Từ đó có thể thấy được lần gặp mặt này quan trọng thế nào với hắn.

Vừa thấy hai người, Mông Nghĩa liền nhìn xuống đồng hồ trên cánh tay, nói: " Nửa giờ nữa, người của Đỗ gia sẽ tới Cẩm thành. Lần này việc bảo vệ an toàn cho đối phương nhất định không thể có sai lầm nào. Tính nghiêm trọng của chuyện này hẳn các cậu đều rõ ràng. Nhất định phải tận lực hoàn thành nhiệm vụ của mình!"

"Con hiểu, sư phụ. Con sẽ không để sư phụ thất vọng!" Mông Đan lập tức cam đoan, còn Diệp Thiên Vân thì chỉ gật nhẹ đầu.

Mông Nghĩa thấy hai người không có ý kiến gì, đột nhiên mở ngăn kéo phía dưới ra, lấy ra hai khẩu súng ngắn đen bóng, chậm rãi nói: "Tôi không hi vọng các cậu dùng tới nó, nhưng trong thời khắc mấu chốt, nó lại có thể phát huy tác dụng quan trọng. Cho nên...." Lời hắn không phải nói với Mông Đan mà nói với Diệp Thiên Vân. Hiển nhiên là sợ hắn không nhận.

Diệp Thiên Vân đối với súng cũng không lạ lẫm. Nhưng hắn từ trước tới giờ đều chưa dùng qua. Thấy Mông Nghĩa nhìn mình chằm chằm, hai đầu lông mày hơi nhíu lại cư tuyệt nói: "Cái này không hay đâu!" Nếu dùng đến nó sẽ rất phiền phức!"

"Yên tâm. Tôi đã có thể giao nó cho cậu tức là tôi có thể thu thập tàn cục!" Mông Nghĩa không hề bất ngờ. Diệp Thiên Vân biểu lộ vẻ không thích súng ống rất rõ ràng, điều này cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút. Ít nhất điều này cũng nói lên Diệp Thiên Vân từ trước tới giờ rất ít khi tiếp xúc với súng.

Diệp Thiên Vân cũng không phải sợ dùng súng phiền phức. Hắn hành tẩu trong giang hồ nhiều năm, hình thành nên một loại mặc nhận này. Đối với một võ giả mà nói, dùng thứ này thật sự là một điều sỉ nhục. Nhìn ánh mắt của Mông Nghĩa, hắn bất đắc dĩ đành phải dắt dúng vào người. Chỉ là Diệp Thiên Vân biết rõ, cả đời mình tuyệt sẽ không bóp cò, làm thế bất quá chỉ là giả vờ thôi.

Mông Nghĩa lộ vẻ hài lòng. Diệp Thiên Vân nhận súng đó chính là tín nhiệm với mình, đồng thời cũng chính thức đứng về phía trận doanh của mình. Hắn lấy ra hai tấm hình nói: "Nhìn người này đi. Hắn tên là Đỗ Vũ Tích."

Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát. Trên ảnh là một nam nhân, tuổi tác tương tự như Mông Nghĩa. Trên mặt đeo một chiếc kính, tóc ngắn đã hơi hoa râm, ánh mắt sắc bén, có chút khí chất thương nhân.

Mông Đan tỏ ra hết sức cẩn thận, cầm tấm ảnh nói: "Sư phụ, chỉ có mình hắn tới?"

"Bên cạnh hắn đều có sẵn vệ sĩ. Chỉ là để an toàn mới phải để hai người các con tới bảo vệ hắn!" Mông Nghĩa theo thói quen lại sờ sờ sau gáy: "Lên đường thôi. Chúng ta đến nhà ga đợi hắn!"

Mấy chiếc Mercedes màu đen đi vào nhà ga qua cửa dành cho khách quý. Diệp Thiên Vân vừa bước xuống xe đã thấy xe lửa xa xa sắp vào trạm. Mông Nghĩa đưa tay lên nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Giao thông Cẩm thành thật quá lộn xộn. Phải chấn chỉnh lại mới được!"

Tiếng xe lửa ngày càng gần, sau đó dần dần chậm lại, tiến vào ga. Diệp Thiên Vân âm thầm kinh hãi. Khí thế thật lớn, chiếc xe lửa này chỉ kéo theo ba toa, hiển nhiên là một chuyến xe riêng!

Sau khi tàu dừng lại, một lát sau từ trên tàu đi xuống hai gã vệ sĩ mặc tây phục màu đen, bảo vệ cửa ra.

Ngay sau đó một cô gái xuất hiện. Cô gái này ước chừng hai lăm hai sáu, dung mạo diễm lệ, sắc mặt lạnh lùng, hai mắt hàn tinh, ánh mắt phảng phất như có thể nhìn thấu người ta. Bộ đồ bó sát người khiến toàn bộ dáng người bốc lửa hoàn mỹ hiển hiện ra không sót chút nào, thật khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch!

Mông Đan lập tức nghênh đón: "Chào cô. Tôi là Mông Đan của tập đoàn Mông Thái. Lần này công tác bảo vệ an toàn của Đỗ tiên sinh do tôi toàn quyền phụ trách!"

"Đa tạ Mông tiên sinh, bất quá... Không cần! Tôi là Cát na, phụ trách an toàn cho Đỗ tiên sinh trong mấy ngày ở Cẩm thành. Hy vọng quý phương có thể phối hợp!" Thanh âm của cô thập phần dễ nghe, chỉ là trong đó lộ ra một kiểu cách cao cao tại thượng, như kẻ bề trên nhìn xuống, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.

Mông Đan biến sắc nói: "Cát tiểu thư sai rồi. Nếu Đỗ tiên sinh đã vào Cẩm thành thì toàn bộ vấn đề an toàn đều do Mông gia phụ trách!"

Cát Na mỉm cười, tự tin nói: "Vấn đề bảo vệ không cần các anh quan tâm."

"Cát Na, có chuyện gì vậy?" Người trong bức ảnh đột nhiên xuất hiện trước cửa khoang xe, mỉm cười nói.

Mông Nghĩa thấy Đỗ Vũ Tích đi ra liền bước tới nghênh đón, hào sảng cười nói: "Đỗ lão đệ. Mấy năm không gặp mà phong thái vẫn như xưa a!"

Đỗ Vũ Tích thấy Mông Nghĩa cũng chẳng quan tâm tới chuyện vừa rồi nữa, vẻ mặt lập tức giãn ra, tiến tới ôm chầm lấy Mông Nghĩa, nói: "Không tệ! Mông huynh đúng là càng ngày càng trẻ ra!"

Sau mấy câu chào hỏi xã giao, Mông Nghĩa liền gọi Diệp Thiên Vân cùng Mông Đan tới rồi cười nói: "Lão đệ tới Cẩm thành còn chưa quen thuộc. Tôi đặc biệt tìm tới hai người dẫn đường, đồng thời cũng đảm nhiệm luôn an toàn của cậu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.