Vô Địch Hắc Quyền

Chương 617: Q.2 - Chương 617: Treo cổ




Sắc mặt Mông Trí có chút thay đổi, hắn tốt xấu gì cũng là người kế thừa của Mông gia, nghe đến đây, hừ lạnh một tiếng, nói: "Giết cha, giết anh, sớm muộn sẽ bị báo ứng, ta cho dù có làm ma cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi!"

"Cha, cha bảo hắn tha cho con đi, con là huyết mạch duy nhất của nhà chúng ta mà!" Mông Thiên Tề có chút hoang mang, nhưng vẫn nắm chặt lấy cọng cỏ cuối cùng, hai mắt đầy sự cầu khẩn để có thể sống tiếp.

Mông Trí lúc này ngay cả sự sống chết của mình cũng không biết được, nghe thấy vậy, đột nhiên phát hỏa, gào lên nói: "Tại sao tao lại có thể sinh ra một kẻ ăn hại như mày chứ! Mày đã làm mất hết thể diện của Mông gia ta, lẽ nào mày thật sự có thể cao chạy xa bay ư?"

"Lên!" Mông Nghĩa tuyệt đối sẽ không dể cho chúng thêm một chút thời gian nào, hắn đã định nhổ cỏ tận gốc, cho nên đã tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn đến cùng, nếu không sẽ để lại hậu họa sau này.

Bốn vị đại hán đều là tinh anh của Mông Gia, đều có võ nghệ cao cường, hơn nữa mọi việc đã có chuẩn bị, mỗi người đều giống như biến ma thuật ra vậy, rất nhanh đã bao vây lấy Mông Trí và Mông Thiên Tề.

"Các anh em, cùng tiến cùng lùi! Ông chủ sẽ không để chúng ta chịu thiệt đâu! Mạng của họ chính là tiền đồ của chúng ta, xông lên!" Đại hán đứng đầu cao giọng hét, bốn người cùng xông lên tấn công hai người họ.

Công phu của Mông Trí và Mông Nghĩa không khác nhau là mấy, hắn nhắm xông cưới nhắm thẳng vào đại hán vừa nói lúc nãy, đồng thời gào lên tức giận: "Ông mày có chết cũng tuyệt đối không chết trong tay chúng mày!"

Đại hán vừa nãy bị công kích lại không hề sợ hãi, dùng tay ra thế và dùng dao găm phản kích, nói với mấy người còn lại : "Giết đứa nhỏ hơn!"

Mấy người đều đã nghe thấy hiệu lệnh, ba người đồng thời xông về phía Mông Thiên Tề!

Chiếc dao găm sáng quắc làm cho người ta nhìn phải sợ. Võ công của Mông Thiên Tề bình thường đa phần dùng để đi tán gái, đối với cuộc đấu sinh tử hoàn toàn không có kinh nghiệm. Hơn nữa căng thẳng thất thường, chỉ vừa đỡ được hai người thì đã bị một người đằng sau đâm vào đùi, lập tức kêu thảm thiết lên một tiếng

Mông Trí tinh thần hoảng loạn, tuy Mông Thiên Tề gan nhỏ hèn nhát, nhưng vẫn là con trai mình, hắn liền quay người đỡ công kích.

Mấy người đó sao có thể để cho hắn chống lại được! Một đại hán xuất đao phi nhanh về hắn, những người khác cũng điên cuồng xông tới Mông Thiên Tề!

Chỉ trong thời gian mấy giây, việc có thể làm quá nhiều rồi. Mông Thiên Tề đã trúng một đao, liên tục lùi lại, nhưng đối phương không để cho hắn có cơ hội nào, trước xông tới, sau tiếp tục tấn công về phái hắn.

Mông Thiên Tề toàn thân đẫm máu, sợ hãi kêu lên giống như con lợn bị chọc tiết: "Cha, cứu con! Con không muốn chết...con thật sự không muốn chết!"

Mông Nghĩa hoàn toàn không có ý định tha cho hắn, hắn cười chế giễu: "Mông Trí, thù hận mấy năm nay cũng nên đến lúc kết thúc rồi, ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy con trai ngươi chết như thế nào! Mẹ của ngươi ép chết mẹ của ta, ta giết con trai ngươi cũng như là hòa!"

"Tên súc sinh ngươi, sớm biết thế này thì ta đã giết ngươi trước!" Mông Trí nhìn đứa con trai bị thương mà không thể tương cứu. Đau đớn kêu lên, chửi rủa: "Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Phập!" Một tiếng. Mông Trí của nói dứt lời thì Mông Thiên Tề đã bị một lưỡi dao đâm vào bụng. Hai tay hắn ôm lấy bụng. Ba vị đại hán đam tiếp mấy đao. Máu tươi trào lên như suối.

Mông Trí hai mắt đỏ lên dữ tợn, hắn dùng hết sức đạp chân về đại hán đang ngăn cản hắn, xông về phía Mông Nghĩa! Mông Thiên Tề thấy đã không thể sống được nữa, cho nên hắn cùng định liều mạng!

Diệp Thiên Vân thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, trong lòng lại có chút mơ hồ. Hắn rời khỏi võ lâm đã hơn nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh như thế này. Nhưng nói tới máu tanh ở đây không hề kém ở võ lâm, việc này làm cho hắn có chút không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở nơi nào.

Mông Nghĩa vì hưng phấn mà sắc mặt có chút đỏ lên, cười hiểm ác, vỗ tay nhìn về phía Mông Trí, lạnh lùng nói: "Ta đã bị ngươi chèn ép bao nhiêu năm nay rồi, chắc không ngờ có ngày này nhỉ. Mông Trí, những sự lăng nhục mà ta đã phải chịu, ta sẽ trả lại ngươi cả trăm cả nghìn lần."

Tâm trí Mông Trí sớm đã trở nên mụ mị, chỉ muốn báo thù đơn thuần, cho nên hai người rất nhanh đã quần đấu vào nhau.

Bốn đại hán đã có hai người bị thương, nhưng vẫn muốn xông lên, Mông Nghĩa ngăn họ lại, lạnh tiếng nói: "Đây là việc riêng của hai chúng ta, không cần các ngươi phải nhúng tay vào, lui cả ra."

Mấy ngươi hộ chủ lo lắng, nhưng họ xem trọng khả năng của Mông Nghĩa. Ông chủ đã nói thì có ai dám làm trái, vì tiền đồ sau này, cho nên mọi người đều lui ra khỏi phòng.

Diệp Thiên Vân cũng không muốn nhìn cảnh huynh đệ tương tàn, mà hắn lấy từ trong người ra một bức bảo đồ, nhìn xung quanh.

Hắn nhắm mắt lại mới phát hiện ra, hai tấm đường tạp da người đã hợp lại làm một ở trong đầu, hình thành nửa tấm Tạng bảo đồ. Hơn nữa toàn bộ hoa văn phía trên của Tạng bảo đồ còn có những đường nét rất rõ ràng.

Điều này làm cho Diệp Thiên Vân có chút kinh ngạc, khả năng ghi nhớ của mình lúc đầu không có mạnh như thế này. Mở mắt ra phát hiện hình ảnh phản chiếu trong não không khác chút nào với đường tạp, điều này làm cho hắn hiểu hơn về Kim Chung Tráo.

"Phụt" một tiếng, máu tươi từ trong mồm Mông Trí phun ra. Mông Nghĩa bước tiến về phía trước, nắm chặt lấy tay hắn, dùng đầu gối đập mạnh vào, "rắc rắc" mấy tiếng, cánh tay của Mông Trí đã bị bẻ gãy.

Mông Trí kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt hắn toát lên một sự thống khổ, nhưng cánh tay kia vẫn cố tấn công lại Mông Nghĩa.

"Không ngờ ngươi vẫn còn một chút cốt khí!" Mông Nghĩa vừa nói vừa tránh người đi, lại nắm chặt lấy cánh tay kia của hắn, một lần nữa dùng lực làm gãy xương!

Mông Trí kêu thảm lên một tiếng, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà quỳ xuống đất, hai tay hắn hoàn toàn đã bị phế.

Mông Nghĩa thổ lộ ra sự áp bức và lăng nhục mấy mươi năm nay, hắn đạp một chân xuống, cười nói: "Muốn chết à, không dễ dàng vậy đâu! Nếu như là trước đây, ta sẽ cho hai cha con ngươi chết một cách nhanh chóng, nhưng bây giờ thì không được...vì ngươi liên kết với Hồng gia hại ta, cho nên ta không thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được, ít nhất...phải để cho ngươi nếm thử dụng cụ tra tấn của tầng hầm ngầm.

"Ngươi...cái đồ...ma quỷ!" Phòng tuyến tâm lí của Mông Trí sớm đã bị phá vỡ, nghe thấy câu này cũng không chịu nổi mà ngất đi.

Mông Nghĩa thở dốc mấy cái, hắn đột nhiên quay về phía tây quỳ xuống. Dập đầu nặng nề mấy cái. Tiều tụy nói: "Mẹ, tuy kẻ thù của mẹ đã chết rồi, nhưng bà ta vẫn còn hậu nhân! Có chúng đến cúng tế mẹ, mẹ nhất định sẽ rất vui nhỉ! Con trai đã thật sự khống chế được Mông gia trong tay, sau này cũng tuyệt đối không để mẹ thất vọng đâu!"

Diệp Thiên Vân chứng kiến trận quyết chiến trong gia tộc đã đến hồi kết thúc, hắn chậm rãi nói: "Cái này trả lại cho cậu!" Nói rồi ném tấm đường tạp da người cho Mông Nghĩa.

Mông Nghĩa đừng dậy, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Tôi sớm đã muốn tấm đường tạp này thuộc về anh. Tôi đã từng đồng ý chia cho anh một nửa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"

Diệp Thiên Vân sao có thể muốn có cái kho báu gì đó chứ, dục vọng của hắn đối với những thứ này không lớn lắm. Ngay cả việc vừa ghi nhớ dấu ấn trên tấm đường tạp đó cũng chẳng qua chỉ là để chứng minh khả năng ghi nhớ của mình thôi. Hắn lắc đầu nói: "Tôi không có hứng thú đối với những thứ này!"

Mông Nghĩa có chút không hiểu Diệp Thiên Vân, nhưng cũng không ép buộc, hắn vừa cười vừa nói: "Không có ai lại chê tiền nhiều cả!"

Diệp Thiên Vân không muốn tranh luận với hắn về phương diện này. Chuyển hướng nói: "Chuyện nhà của Mông gia, cậu đã giải quyết rồi! Chuyện của Hồng gia cậu định làm như thế nào?"

Mông Nghĩa sớm đã coi hắn là thân tín, không giấu diếm mấy chuyện này, trầm ngầm chốc lát rồi nói: "Tôi muốn chỉnh đốn lại nội bộ gia tộc một chút, trừ bỏ những nhân tố nổi loạn, sau đó nhẫn nại xem Hồng gia rốt cuộc sẽ có động thái như thế nào rồi mới tính!"

Diệp Thiên Vân gật đầu. Suy tính của Mông Nghĩa cũng không phải là hạ sách. Dũng Tín nếu như đã đến Thục Trung, hơn nữa lại đặt tâm tư ở kho báu, thì nhất định sẽ muốn chia lợi. Hắn muốn diệt trừ Dũng Tín nhưng cũng không phải nóng vội!

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hứa Tình và con trai, Diệp Thiên Vân muốn thay mặt học viện thể dục Cẩm Thành đi tham sự đại hội thi đấu võ thuật các trường thể dục toàn quốc.

"Thầy giáo Diệp, đây là lần đầu tiên em đi máy bay đấy, hì hì. Phong cảnh phía dưới thật đẹp!" Tống Học Nghiệp ngồi ở phía sau Diệp Thiên Vân, nghịch ngợm nói: "Nghe nói bên trên có bữa trưa miễn phí, em đói chết đi được!"

Viện trưởng Tô Toàn Sinh nghe thấy liền cười cười nói: "Tiểu Diệp, cậu đúng là rất có lực tương tác, ngay cả Tống Học Nghiệp bình thường hay nghịch ngợm gây gổ như vậy mà cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời cậu."

"Thầy Diệp dạy học rất nghiêm khắc, nhưng bình thường lại rất hiền hòa, chúng em đều phục thầy ấy!" Điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là người nói ra lời này là Mông Thiên Quân.

Vương Dung vốn đang hơi cười, nhưng nhìn thấy học sinh do chính tay mình dậy dỗ lại đang khen ngợi người khác, hơn nữa người đó lại là kẻ đối đầu của mình, cô ta không khỏi có chút tức giận: "Mông Thiên Quân, nhỏ tiếng đi, đừng ảnh hưởng đến người khác đang nghỉ ngơi!"

Mông Thiên Quân không phải là một quả hồng mềm yếu, nó không hề sợ Vương Dung, nó cười lạnh một tiếng rồi nói: "Cô cho rằng thầy Diệp không tốt ư? Rất nhiều người trời sinh đã hẹp hòi, không muốn người khác nói lời thật lòng."

"Em..." Vương Dung quay đầu muốn nhân cơ hội mà ra tay, nhưng thấy Mông Thiên Quân đầy dáng vẻ chẳng quan tâm, lại có chút kiêng kị vì thế lực gia tộc của Mông Thiên Quân rất đáng sợ.

Vương Dung tuy học hành ở kinh thành, nhưng lại là người sinh trưởng và lớn lên ở Cẩm Thành, cho nên biết rất rõ thế lực của Mông gia! Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh, thấy ánh mắt khác thường của học sinh, có chút khó xử, cô ta liền nghiêm mặt lại.

"Được rồi!" Tô Toàn Sinh không muốn gây phiền phức, nghiêm giọng nói: "Mông Thiên Quân là tuyển thủ hạt giống của chúng ta, có thể sắp thi đấu cho nên hơi nóng giận! Ha ha!"

Cứ như thế, không khí ổn định lại. Học sinh tham gia tổng cộng có 5 người, có ba người là thuộc phe Diệp Thiên Vân, cho nên Vương Dung nếu như muốn mượn cơ hội gây sự cũng khó.

"Tiểu Diệp này! Tôi biết cậu là một người luyện võ giỏi! Lần này tham gia đại hội thi đấu đều là những huấn luyện viên có tiếng từ các tỉnh trên toàn quốc đến, họ ít nhiều cũng có điều bí ẩn! Nếu như cậu hứng thứ thì có thể tìm thời gian cọ sát với họ, đến lúc đó chắc chắn có lợi!"

Diệp Thiên Vân "ừ" một tiếng, lần này đên Phúc Kiến tham gia thi đấu, đối với hắn cũng là một sự trải nghiệm.

Có rất nhiều lúc cuộc sống với võ học tương thông với nhau, những điều ngộ ra trong cuộc sống tất có đạo lí lớn. Võ công của hắn tuy không ngừng nâng cao, nhưng trong ý chí và cảnh giới vẫn chưa phải là cao, đây cũng là một điểm cực kì đột phá của hắn.

Tạm thời lui ra khỏi võ lâm, ẩn danh trong thành phố Đại Đâo, thấy đủ loại người, biết được trăm nghìn chuyện kì lạ, đây đều là một loại rèn luyện của trái tim. Chỉ có rèn luyện nhiều, kiến th mở rộng, thế giới mới rộng lớn hơn, cảnh giới mới nâng cao được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.