Dũng Tín đại diện cho Thiếu Lâm Tự cúi đầu chịu thua, vui mừng nhất vẫn là những võ giả bị giam trong Hắc ngục, bọn họ đã chiến thắng trong cuộc đấu tranh giành lại quyền tự do này, cho dù cuộc chiến này có nguy hiểm đến tính mạng của họ, nhưng bọn họ vẫn dũng cảm tiến tới không hề e sợ.
Hơn một trăm người thoát ra khỏi Hắc ngục, vậy mà bây giờ chỉ còn có hơn bốn mươi người, không những vậy có một số ít còn bị thương, đây có thể nói là cái giá phải trả cho tự do là khá đắt.
Thiếu Lâm Tự lúc này tạm thời đóng cửa, tất cả các du khách đành phải mời xuống dưới núi một cách bất đắc dĩ, vẻ mặt ai nấy cũng đầy vẻ tức giận, và cụt hứng. Diệp Thiên Vân, Trần Mễ Lạp và những người khác cũng theo gót du khách đi xuống dưới núi.
Trên đường đi xuống, có rất nhiều võ giả vẫn rất lo lắng Thiếu Lâm Tự đột nhiên ra tay hạ thủ, không giữ lời hứa. Nhưng những sự lo lắng của bọn họ trở nên quá đỗ thừa thãi, bởi vì không chỉ có những võ giả được xuống núi, mà còn có cả một số lượng du khách rất đông cũng đi xuống theo nữa, ít ra thì Thiếu Lâm cũng không dám công khai đánh người trước mặt du khách, hơn nữa nếu như ra tay thì cũng khó mà tránh khỏi làm tổn thương đến những người du khác vô tội, chính vì vậy mà cơ hội để cho Thiếu Lâm Tự ra tay hạ sát bọn họ cơ hồ bằng không.
Cả một dòng người to lớn ùn ùn đua nhau xuống núi, cuối cùng khi đi ra khỏi phạm vi của Thiếu Lâm Tự, Trần Mễ Lạp mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ông đưa mắt lên nhìn mấy vị võ giả đứng ở đằng sau mình, dáng vẻ trở nên đau đớn nói: “Hôm nay chúng ta thành công thoát khỏi Hắc ngục, nhưng vẫn còn có rất nhiều huynh đệ đã vĩnh viễn nằm lại ở nơi này. Bọn họ không có được sự may mắn như chúng ta, những người còn lại chúng ta thoát được ra đến ngoài này thực chất cũng đều là do xương máu của bọn họ đổ ra thay cho chúng ta. Tôi nghĩ rằng vào ngày này hằng năm, nếu như các vị có thời gian rỗi, thì hãy đến đây đốt mấy đồng tiền giấy cho bọn họ, để bọn họ được lên đường may mắn!”
Diệp Thiên Vân nghe những lời nói vô cùng chân tình này của Trần Mễ Lạp, thì bất giác ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn hiểu ý đồ của ông ta là gì. Trần Mễ Lạp vào trong Hắc ngục cũng không phải là lâu, hơn nữa ông bị nhốt chung với mấy người trọng phạm, không ở chung với mấy người võ giả thông thường, nên cũng không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ nhiều.
Nhưng khác với Diệp Thiên Vân, Nghiêm Hành, Thanh Linh Đạo Nhân lại vô cùng khó hiểu trước những lời nói của Trần Mễ Lạp. Thường ngày Trần Mễ Lạp đâu có như vậy, hơn nữa hôm nay sau khi thoát khỏi vòng vây trùng trùng như vậy, thì công lao toàn bộ đều thuộc về mấy vị tông sư, chứ các võ giả thông thường chỉ làm đệm, làm nền cho bọn họ mà thôi.
Các võ giả Hắc ngục lúc này cũng tỏ ra vô cùng buồn bã, bởi trong số những người bỏ xác nơi đây vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại được là những người bạn thân thiết của họ, ngoài ra bọn họ lúc này trông thấy đường phố hiện đại, nhằng nhịt bao nhiêu là xe cộ, xa rời xã hội mấy chục năm nay, tốc độ phát triển của nó làm cho họ chưa thể nào bắt kịp được.
Trần Mễ Lạp nhận thấy tiếng nói của mình có chút tác dụng, liền trầm ngâm nói tiếp: “Thời gian Các vị ở trong Hắc ngục cũng khá lâu rồi, có rất nhiều người thậm chí còn bị giam hơn mấy chục năm nữa, chính vì vậy mà đã thoát ly khỏi võ lâm không còn quan hệ gì nữa rồi, từ nay về sau nên sinh sống như thế nào mong các vị hãy tự lo liệu cho bản thân mình một cách kỹ lưỡng, cẩn thận!”
Khi Trần Mễ Lạp vừa dứt lời nói, thì mấy vị tông sư cũng hiểu ra ngay ý đồ trong câu nói của ông ta là gì. Trần Mễ Lạp lúc này có mối thù không đội trời chung với Võ Đang, nhưng ông ta đang thuộc vào thế yếu hơn, chính vì vậy mà nếu như có thêm sự giúp đỡ của các võ giả này, thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên đáng kể.
Nhất thời, các võ giả đều im lặng không nói gì cả, thực ra bọn họ cho dù có thoát khỏi Hắc ngục, nhưng để quay lại môn phái của mình thì cũng không phải là một việc dễ dàng gì. Có những người vì sĩ diện mà không dám quay về, còn có những người lại là bị môn phái giuồng bỏ không tiếp nhận nữa.
Thường Ba vốn là một đệ tử trong Bát Cực Môn, nên dĩ nhiên cũng hùa vào một hội với Trần Mễ Lạp, mở miệng nói: “Các vị, có nơi ăn chốn ở thì tốt quá không cần phải bàn cãi nữa! Nhưng không có nơi ăn chốn ở thì cũng không việc gì phải lo lắng cả, chúng ta đều là những người anh em vào sinh ra tử với nhau, chỉ cần có vị nào đến lúc này đây mà vẫn chưa có nơi nương tựa, thì hoàn toàn có thể đi cùng với chúng tôi!”
có mấy vị võ giả lúc này nghe mà cũng động lòng, cuối cùng lấy can đảm nói: “Nhị vị tông sư, chúng tôi đúng là lúc này vẫn chưa có nơi nào trú thân cả, bản thân và môn phái lại có quan hệ không được tốt! Chỉ là không biết…”
Trần Mễ Lạp trông thấy nét mặt những người này vẫn còn hơi chần chừ, do dự, ông ta liền lên tiếng nói: “Xin mọi người cứ yên tâm, chúng tôi quyết không ép người nếu người đó không muốn! Hôm nay lời nói của tôi là vật đảm bảo cho các vị, nếu như có người anh em nào muốn rời khỏi đây, chúng tôi quyết không miễn cưỡng gì cả!”
Lời nói này đánh trúng tâm lý của mấy người võ giả trong Hắc ngục, cái bọn họ sợ nhất chính là sự tự do, chính vì vậy nên khi có được lời đảm bảo của Trần Mễ Lạp, ngay lập tức đã có thêm mười mấy người võ giả gia nhập vào với bọn họ.
Trần Mễ Lạp thành công lôi kéo được một tốp người, trong bụng vui mừng khôn xiết, ông ta không ngờ rằng lại có nhiều người muốn gia nhập vào với ông như vậy. Thường Ba thì vui mừng nhẩy cẫng cả lên, sau đó quay ra nói thêm mấy điều cần chú ý cho những người mới này biết.
Còn những người võ giả còn lại thì ai đi đường nấy, không ít người bắt đầu bắt tay chào tạm biệt nhau.
Trần Mễ Lạp không chỉ là muốn lôi kéo những người võ giả thông thường, mà còn muốn lôi kéo thêm mấy vị tông sư vào nhập hội cùng nữa, chính vì vậy mà ông ta lúc này đã ôm quyền lên nói: “Các vị tông sư! Tiểu đệ có việc khó khăn chắc các vị cũng đã biết hết cả rồi đấy! Bát Cực Môn và Võ Đang giao tranh, đang rất cần người giúp đỡ, tiểu đệ cũng vừa mới chiêu nạp thêm những người anh em cùng chí hướng, nếu như các vị vẫn chưa có nơi nào để đi, lại có ân oán với Võ Đang nữa, thì xin mời cùng đi với tiểu đệ!” Những võ giả thông thường thì dĩ nhiên không có đủ tư cách để so sánh với các tông sư được, mỗi vị tông sư bây giờ về môn phái của họ, cùng lắm cũng có thể làm đến chức trưởng lão, Trần Mễ Lạp muốn mời bọn họ về với ông ta, dĩ nhiên phải thành tâm thành ý mới được.
Thanh Linh Đạo Nhân thấy mấy người khác không có phản ứng gì, liền lập tức bước ra lớn tiếng đáp: “Lão ca! Tiểu đệ vốn một thân một mình, tiểu đệ cũng cảm thấy bất đồng thay cho lão cả, tiểu đệ nguyện được đi theo lão ca!”
Sau một hồi im lặng, thì đột nhiên Huyền Y và Huyền Danh đều nhìn nhau một cái, sau đó Huyền Y chầm chậm cất tiếng nói: “Hai người chúng tôi cũng giống với Thanh Linh Đạo Nhân, chưa có nơi ăn chốn ở, không biết nên đi đâu về đâu, trong lòng vẫn còn rất vương vấn với Thiếu Lâm, nhưng chỉ cần anh lo đủ rượu thịt cho chúng tôi, thì chúng tôi xin được đi theo anh!”
Trần Mễ Lạp cứ tưởng rằng ông ta chỉ có thể mời được mỗi Thanh Linh Đạo Nhân thôi, nhưng không ngờ hai vị hòa thượng ăn thịt uống rượu này cũng muốn gia nhập Bát Cực Môn, nhất thời cảm kích ôm quyền nói: “Đa tạ nhị vị cao tăng! Bát Cực Môn nếu có một ngày nào đó được vực dậy, chắc chắn sẽ không quên công ơn của nhị vị!”
Nghiêm Hành dĩ nhiên là không muốn gia nhập vào Bát Cực Môn, nên ông ta liền nói: “Thiên Vân! Con nếu như không còn việc gì khác thì theo ta cùng về Hình Ý Môn một chuyến xem sao!”
Diệp Thiên Vân sau khi cha mẹ đều mất hết, thì hắn chưa quay lại Hình Ý Môn lần nào, hắn không muốn quay về vì muốn thoát ra khỏi mấy sự thị phi ở đó. Hơn nữa, hắn cũng bất mãn với cách hành động của Tiêu Hùng, nên khi thấy Nghiêm Hành nói như vậy, hắn cảm thấy khó xử nói: “Sư tổ! E rằng con không thể đi cùng người được…”
Nghiêm Hành cũng nghe qua chuyện của Diệp Thiên Vân, trông thấy vẻ mặt của hắn khó xử của hắn lúc này, liền nghiêm khắc quở trách hắn: “Thiên Vân! Hình Ý Môn không phải là của một mình riêng ai cả! Thằng ranh Tiêu Hùng đó ta cũng đã gặp qua rồi, đừng có nói nó là Môn Chủ của Hình Ý Môn, cho dù nó có là võ lâm minh chủ đi chăng nữa, thì khi gặp ta nó cũng phải gọi ta là sư bá!”
Diệp Thiên Vân thực ra trong lòng cũng vô cùng nhớ mấy vị nhất đại tông sư ở sau núi, và còn Ngũ Vĩ Tiêu Sắt. Ngày trước hắn cũng nghe nói cả bang Hình Ý Môn đã xuất động để đi tìm hắn, nghĩ đến đây hắn cũng thấy cảm động, nên gật đầu đồng ý đi với Nghiêm Hành.
Nghiêm Hành thấy Diệp Thiên Vân đã đồng ý rồi, liền đưa tay lên vỗ vỗ vào vai hắn, vui vẻ nói: “Có chuyện gì thì có ta đây đỡ lưng cho con, đừng lo!” Nói xong Nghiêm Hành lại tự lẩm nhẩm một mình nói: “Thật không biết mấy vị sư đệ của ta giờ này ra sao?”
Trần Mễ Lạp tìm được ba vị tông sư giúp đỡ cho mình, đã là cả một thành công rực rỡ rồi, chính vì vậy ông liền tiến đến bên Diệp Thiên Vân chắp tay nói: “Thiên Vân! Cậu có muốn về Băng Thành cùng với tôi không? Mấy bọn Võ Đang đó đang chờ cậu đến để dọn dẹp kia kìa!”
Diệp Thiên Vân cảm thấy hơi có lỗi với Trần Mễ Lạp, hắn lắc đầu xin lỗi: “Tôi lúc này cần đi một chuyến về Hình Ý Môn, chính vì vậy mà có lẽ sẽ quay lại Băng Thành sau!”
Trần Mễ Lạp nghe vậy liền gật đầu thông cảm nói: “Được thôi! Vậy thì tôi cùng với mấy người kia về Băng Thành trước vậy! Cậu xử lý xong việc rồi thì về đó luôn nhé! Anh em chúng ta phối hợp với nhau là ăn ý nhất đấy!” Nói đến đây thì Trần Mễ Lạp đã quay sang Nghiêm Hành đang nghiêm nghị đứng nhìn hai người, Trần Mễ Lạp nửa đùa nửa thật quay sang Diệp Thiên Vân nói: “Lần này tôi đem mấy người này về trước, chờ khi nào xong việc ở Bát Cực Môn rồi thì chúng ta cùng lập ra một môn phái chơi! Cậu lúc đó dĩ nhiên là làm Môn Chủ, còn tôi là Phó Môn Chủ, được chứ hả!” Nói xong Trần Mễ Lạp liền nháy nháy mắt ra hiệu.
Diệp Thiên Vân chăm chú quan sát nét mặt của Trần Mễ Lạp, đây là lần đầu tiên ông ta mời mọc hắn như vậy, hắn liền mở miệng cười đáp: “Ông anh! Ông anh đừng đùa thằng em này như vậy chứ!”
Trần Mễ Lạp thấy vậy liền trầm ngâm nói: “Tôi không nói đùa với cậu đâu, chờ đến khi cậu quay lại Băng Thành tôi sẽ nói chuyện với cậu kỹ hơn!”
Các võ giả lúc này đại bộ phận đều đi cùng hết với Trần Mễ Lạp, khi Diệp Thiên Vân cũng định rời đi thì những người bạn cùng phòng khi mới vào Hắc ngục cùng hắn là Tình Thúc, Mũi To, Hồng Hữ…đã tiến tới nói lời cáo biệt với hắn.
Sau khi chào tạm biệt mấy người này xong, thì Hàn Thắng Thiên và ông lão một mắt liền tiến tới gần hắn, khi mới đến gần Hàn Thắng Thiên đã sụt sùi nói: “Diệp huynh! Thật cám ơn huynh…”
Chưa kịp nói xong, thì ông lão một mắt đã hắng lên hai tiếng, Hàn Thắng Thiên hiểu ý, ngượng đỏ tía tai nói: “Diệp lão tiền bối! Xin cám ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp!”
Diệp Thiên Vân vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì ông lão một mắt đã đá vào khuỷu chân của Thắng Thiên làm hắn quỳ gối xuống đất, sau đó ông lão liền ôm quyền nói: “Diệp tiểu huynh đệ! Lão phu là Hàn Phong, hai cha con của lão phu đều xuất thân từ Tây Bắc Môn, chỉ là có khúc mắc ngày trước mà bị người ta giam vào trong Hắc ngục! Lão phu chỉ có một đứa con trai như nó, bình thường lão phu là người thân cô thế cô, không có một người bạn nào có thể nhờ cậy! Xin Diệp tiểu đệ nể tình lão phu mà chăm sóc nó giúp lão phu được không?”
Diệp Thiên Vân thấy Hàn Thắng Thiên lúc này cũng đã cúi rạp người dưới đất, vội vàng đỡ hắn ta đứng dậy, rồi quay sang Hàn Phong nói: “Tiền bối! Không nên làm như vậy!”
Hàn Phong lúc này liền thờ dài lên một cái nói: “Thiên hạ tuy to, nhưng lại không có chỗ dung thân cho hai cha con của lão phu! Ngày trước cũng chỉ vì lão phu lỡ miệng mà đắc tội với Chưởng Môn của Tây Bắc Môn, kết quả là gặp phải cảnh tượng bi thảm như ngày hôm nay! Lão phu thấy mình cũng sắp gần đất xa trời rồi, nếu như một ngày nào đó kể thù tìm đến Thằng Thiên, thì e rằng nó không đủ sức chống lại, chính vì vậy mà lão phu mới nhờ Diệp tiểu huynh đệ giúp đỡ chăm lo giúp cho lão phu!”
Diệp Thiên Vân và Hàn Thắng Thiên nói chuyện với nhau rất hợp, nên khi thấy Hàn Phong nói vậy bèn đáp: “Tiền Bối, Hàn đại ca nếu như gặp phải chuyện gì phiền phức, tiểu bối chắc chắn sẽ ra tay giúp anh ta, không có gì phải khách khí như vậy cả!”
Hàn Phong thấy Diệp Thiên Vân đã đồng ý với yêu cầu của mình, thì mừng rỡ nói: “Được! Vậy thì mong tiểu huynh đệ nhận lấy lão phu một lạy tạ ơn! Tối hôm đó lão phu đã nói rồi, chỉ cần đưa được Hàn Thắng Thiên cứu ra ngoài, thì về sau có bất cứ yêu cầu gì, dù là dầu sôi lửa bỏng, lão phu cũng không bao giờ từ chối! Hôm nay, lão phu đem Thắng Thiên nhờ cậy hết vào tiểu huynh đệ, lão phu không còn phải lo lắng gì nữa rồi! Bắt đầu từ bây giờ lão phu sẽ đi bên cạnh tiểu huynh đệ, có gì tiểu huynh đệ cứ giao phó cho lão phu!”
Diệp Thiên Vân cũng hơi bất ngờ trước hành động này của ông lão, nhưng mà suy đi ngẫm lại Hàn Phong cũng không sống thêm được lâu nữa, nữa dĩ nhiên cũng muốn con trai của mình có một cuộc sống an toàn, bình an. Đối với hắn mà nói thì có thêm một tông sư đi cùng, thì sẽ có thêm được một sự trợ giúp rất lớn.
Nghiêm Hành lúc này cũng đã cáo biệt Đại Trưởng Lão của Phái Không Động là Lý Duy Phong, sau đó ông liền gọi Diệp Thiên Vận lại cùng quay về Hình Ý Môn.