Vô Địch Hắc Quyền

Chương 530: Q.2 - Chương 530: Tự mình chuốc họa vào thân




Tình Thúc thấy hai người bất hòa, lập tức đứng lên. Cùng sống dưới một mái nhà, cúi đầu không thấy nhau, ngẩng đầu thấy nhau, nếu như bọn họ thật sự như kẻ thù thì nhà tù này không có ngày yên ổn . Cho nên Tình Thúc chủ động nói:“Minh Luân, ngươi cũng đã ba mấy tuổi rồi, nên làm như thế nào ngươi đều biết rõ. Hắn so với ngươi còn nhỏ tuổi hơn nhiều, vẫn nên giữ lấy hòa khí.”

Minh Luân bĩu môi khinh thường nói:“Tiểu tử, ngươi còn quá non so với ta, khi ông mày xuất đạo, không biết ngươi đang ở đâu , sau này cẩn thận một chút......”

Lời của hắn vừa mới nói ra, Diệp Thiên Vân chân mượn lực từ cửa lớn, vượt qua Tình Thúc đang đứng ở giữa, phi thân ra một chưởng!

Diệp Thiên Vân bị khống chế nhưng thân thể của hắn vẫn có thể hoạt động trong phạm vi nhất định. Mặc dù có ảnh hưởng đến chuyển động, nhưng trong nháy mắt hắn đã phát lực, chỉ cần khống chế tốt, uy lực vẫn không thể coi thường! Cho nên đòn tấn công bất ngờ không kịp chuẩn bị này,đánh thẳng vào ngực của Minh Luân! Lập tức tựu phát ra tiếng “Răng rắc”

.

Minh Luân đau quá kêu thảm thiết ôm lấy ngực không ngừng lui về phía sau, Diệp Thiên Vân sao có thể buông tha hắn, tiến lên hai chân theo quán tính trèo lên cổ Minh Luân, cưỡi trên người hắn đồng thời hai cánh tay dùng khóa sắt cuốn lấy cổ của hắn!

Minh Luân không ngờ một người như hắn lại là một mãnh thú! Trong nháy mắt bị thất thủ, định lấy mạng mình, hắn một bên dùng hai tay giãy xích của Diệp Thiên Vân ra, một bên hô:“Cứu mạng......, Tình Thúc cứu mạng!” Hắn hướng Tình Thúc cầu khẩn, đồng thời lấy tay nện vào vách tường!

Diệp Thiên Vân đem xiềng xích quấn quanh phía trên cổ của hắn, toàn thân phát lực! Minh Luân lấy tay ra sức chống cự, nhưng vẫn cảm nhận được Diệp Thiên Vân đang phát ra lực cực mạnh! Hắn không có cơ hội chống đỡ lại,hai tay cứ ôm chặt lấy cổ, đến ngay cả thở cũng khó khăn.

Tình Thúc hơi sững sờ, lấy lại tinh thần thì phát hiện ra sắc mặt Minh Luân tím xanh, lập tức nghẹn ngào trấn an nói:“Tiểu huynh đệ, mau buông hắn ra, mau buông hắn ra! Cứ như vậy hắn sẽ chết mất.”

Diệp Thiên Vân không thể chịu đựng được bất kì kẻ nào lấy tay chỉ vào hắn, đáy lòng có chút phẫn nộ, hắn không những không dừng tay mà còn tăng thêm lực đạo! Hai con mắt Minh Luân trợn ngược, đầu lưỡi lè ra ngoài, có lẽ chỉ mấy giây nữa thôi là hắn sẽ về Tây Thiên.

Trong thời khắc này , đột nhiên bên ngoài cửa sắt phát ra âm thanh mở khóa, và tiếng chửi rủa! Điều này làm cho Diệp Thiên Vân kinh hãi, hắn vừa mới đến cái gì cũng không hiểu, hắn giờ đây đều nằm trong sự khống chế của kẻ khác, cho nên tay nhẹ nhàng buông lỏng, khẽ nói với Luân Minh:“Ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy!” Nói xong đem khóa sắt buông ra, lui về một góc tường, như không có chuyện gì xảy ra.

Minh Luân không chút sức lực ngã trên mặt đất, thở hào hển. Trên mặt tái mét, cổ và tay đều tím bầm có thể thấy được lúc đó Diệp Thiên Vân phát lực như thế nào.

Tình Thúc không ngờ Diệp Thiên Vân lại hung dữ như vậy, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay là chết! Nhưng cũng may là chưa xảy ra án mạng, tiến lên xem Minh Luân thương thế thế nào hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, cửa sắt mở ra, đôi mắt sắc bén nhìn vào, cảnh cáo nói:“Không được làm loạn, chọc giận ta, cho các ngươi ở riêng một phòng!”

Tình Thúc lập tức tiến lên cười lấy lòng, chịu tội nói:“ Tuần tra xin yên tâm. Tối hôm qua hắn bị nghẹn lúc ăn cơm, vừa rồi định nhổ cái đó ra, hóa ra là bị mắc trong thực quản.”

Vị này tuần tra nghe thấy vậy chán ghét nói:“Điên rồi à, khuya khoắt đừng có gây ra tiếng động, nhớ đó !” Nói xong “Bùm” đóng sập cửa lại.”

Minh Luân cố chịu đựng như sợ bị phát hiện ra, tuần tra vừa rời đi, hắn lập tức ho khan nôn ra không biết bao nhiêu là thứ.

Diệp Thiên Vân thừa dịp quan sát phát hiện, cửa sắt dầy độ ít nhất phải mười cm gì đó, cửa này ít phải nặng cả trăm Kg, giống với khi hắn và Trần Mễ Lạp bị giam, không có ánh sáng, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.

Minh Luân lại nhìn Diệp Thiên Vân của trong tràn đầy sợ hãi, hắn không cách nào tưởng tượng Diệp Thiên Vân lại tàn nhẫn vậy, dường như lại thấy quỷ môn quan trong mắt hắn. Trong võ lâm,một số người có thể động đến nhưng một số người không thể động đến, Diêp Thiên Vân chính là kẻ đó.

Tìn Thúc đưa hắn đến giường , sau đó mới cười nói với Diệp Thiên Vân:“Tiểu tử, thân thủ của ngươi không tồi! Nhưng mà ngươi mới tới nơi này, có nhiều thứ không biết! Ở đây có quy tắc ngươi phải nhớ kỹ, vô luận như thế nào không thể giết người trong phòng giam, bằng không sẽ bị cực hình !”

Diệp Thiên Vân chậm rãi gật đầu, hắn cũng cảm thấy vừa rồi có chút lỗ mãng, chỉ là Minh Luận hơi quá đáng. Ở một nơi như này nhất định phải cẩn thận.

Tình Thúc thấy Diệp Thiên Vân vừa rồi cực kỳ hung ác, nhưng nếu bình tâm trở lại cũng không đáng lo, nói:“Ngươi nếu có gì không rõ có thể hỏi ta. Ta đến đây trước ngươi vài năm, cũng biết nhiều chuyện hơn ngươi.”

Diệp Thiên Vân có thể nhìn ra Tình Thúc là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả nội gia. Tình Thúc vừa đem nước đến cho hắn, khiến Diệp Thiên Vân cảm giác giống ông chú hàng xóm, trong nội tâm có chút cảm động, cho nên mới tôn kính hắn.

Thừa dịp cơ hội này, Diệp Thiên Vân liền lập tức thỉnh giáo nói:“Tình Thúc, ở đây đúng là ngục tối sao? Tôi phải nhớ điều gì?”

Tình Thúc lập tức liếc nhìn Diệp Thiên Vân. Một người có thể thích ứng hoàn cảnh,đúng là biết suy nghĩ, vừa cười vừa nói:“Thật ra ta trước khi tới đây cũng không biết nơi này là nơi nào, đến năm thứ hai mới dần dần quen thuộc. Nơi này là ngục giam bí mật của Thiếu Lâm, chuyên giam giữ những tội phạm cực kì hung ác, thân phận của bọn chúng đều rất đặc thù, đều là các võ giả!”

Nói đến đây hắn lại giải thích:“Thật ra cũng không phải tất cả đều rất hung ác, vài người cũng chẳng gây ra chuyện gì nhưng vẫn bị giam ở đây.” Lời này cứ như đang nói chính hắn.

Diệp Thiên Vân chậm rãi gật nhẹ đầu, thật ra nói đến hung ác, phần lớn võ giả đều đã từng giết người. Nếu như nói một cách dân gian, hầu hết bọn họ đều là tội phạm giết người, chính hắn cũng không ngoại lệ .

Tình Thúc khẽ hoạt động thân thể, tiếp tục nói:“Những người đã đến đây, vẫn chưa thấy ai có thể ra ngoài. Thật ra cả ngục giam cũng không lớn, người cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có không đến một trăm người! Nhưng mà những người trông coi ở đây phải hơn bốn năm mươi người.”

Diệp Thiên Vân cũng không dám xem thường một trăm người, toàn bộ đệ tử của Bát Cực Môn cộng lại mới có hơn hai mươi người. Gần trăm người không ít, những người này mà hợp lại với nhau sức mạnh không nhỏ. Thiếu Lâm dùng bốn mươi năm mươi người để trông coi cũng đúng.

Minh Luân đang rên rỉ vì đau đớn, thấy Diệp Thiên Vân nhìn hắn chăm chú, lập tức vùi mặt vào chăn, như là bị làm cho sợ hãi.

Tình Thúc thấy tình huống này, bèn đi đến giường của mình lật gối lên, sau đó lấy thuốc ra, hơi tiếc nuối đưa cho Minh Luân nói:“Ngươi cẩn thận chút, bằng không lại tự chuốc khổ vào mình!”

Minh Luân nhìn thấy cái này như thấy trân bảo, không ngừng gật đầu cảm ơn nói:“Cảm ơn Tình Thúc, sau này ta có tiền, nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi, nhất định trả lại cho ngươi......” Nói xong nhanh chóng dùng hai tay tiếp nhận.

Diệp Thiên Vân không rõ tại sao một nơi canh phòng chặt như vậy , lại có thuốc, hắn nghi ngờ nhìn Tình Thúc.

Tình Thúc ngồi xuống trên giường, thở dài nói:“Cuộc sống ở đây rất khắc nghiệt, phạm nhân ở đây, mỗi ngày đều phải lao động, để đổi lấy những thứ mình cần, nhưng mà ở đây cũng có bán như thuốc này, là thứ đáng tiền nhất!”

Diệp Thiên Vân có thể hiểu được, trong tù thuốc rất trọng yếu, chỉ cần có đánh nhau, nó sẽ trở thành vật phẩm vô giá. Huống hồ ở đây đều là võ giả, thuốc càng thêm quý! Hắn vừa rồi ngửi thấy được mùi thuốc, cũng thấy không tệ lắm.

Tình Thúc nói đến đây tựa hồ có phần mệt mỏi, chậm rãi nói:“Ở đây có rất nhiều quy củ cổ quái, ngươi ở một thời gian dài sẽ cảm nhận được, có thể nói đây là một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài!” Tiếp đó nhắm mắt lại nói:“Mỗi ngày ăn cơm tối đều phải đến phòng ăn tập thể, buổi tối có một tiếng đồng hồ để đi ra bên ngoài hít thở không khí! Ta còn muốn ngủ một lát, giờ chắc chưa đến năm giờ, ăn xong cơm sáng cũng phải làm việc!” Nói xong hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Diệp Thiên Vân vừa nghe đến ra ngoài, như cảm thấy sự bí bách của căn phòng. Không khí ẩm ướt của, ánh sáng âm u, thời gian dài sẽ làm thân thể của hắn yếu đi. Hắn giờ đây căn bản là không cách nào chìm vào giấc ngủ, bắt đầu quan sát căn phòng! Đối với hắn mà nói, ở đây hết thảy đều phải bắt đầu lại.

Trong phòng đến đèn cũng không có, ngoại trừ ánh sáng từ cái cửa sắt nhỏ chiếu vào, nhưng mà đối với Diệp Thiên Vân mà nói cũng không là gì.

Đi vài vòng, Diệp Thiên Vân ngừng bước chân, bên ngoài người biết mình tới Thiếu Lâm chỉ có Hứa Phụ và Hứa Phạm . Đối với bên ngoài, Diệp Thiên Vân cũng không ôm ảo tưởng gì, có thể cứu mình cũng chỉ có chính mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.