Vô Địch Hắc Quyền

Chương 344: Q.1 - Chương 344: Uống trà.




Thạch Thanh Sơn và Trương Lượng mấy người đều biết rằng Diệp Thiên Vân là người của Hình Ý Môn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy cái tên Hình Ý Ma, bọn họ không ngờ Diệp Thiên Vân lại có một biệt hiệu như vậy. .

Sắc mặt của Hàn Tông Nhân lúc này cũng sa sầm hẳn xuống, xem ra ông ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả, chính vì vậy ông bèn đưa mắt lên nhìn tên cảnh vệ kia với một cái nhìn đầy vẻ nghi hoặc.

Tên cảnh vệ đó đến trước mặt ông ta giơ tay lên đầu rồi chào theo kiểu của một người lính, thấp giọng nói: “Cái tên Diệp Thiên Vân này thủ hạ nghe cũng quen tai lắm, khi trông thấy cậu ta xuất thủ thì thủ hạ cũng nhận ra cậu ta là người trong Võ Lâm, hơn nữa toàn thân còn toát lên một mùi chết chóc, danh tiếng lẫy lừng trong giang hồ. Diệp Thiên Vân buồn vui thất thường, chỉ cần có ai đó mà cậu ta nhìn ngứa mắt thì chắc chắn người đó sẽ phải chết! Thậm chí ngay đến cả người cùng môn phái, cậu ấy cũng không buông tha cho, chính vì vậy mới có biệt hiệu Hình Ý Ma. Cái biệt hiệu này thực ra có nghĩa là hình bóng của ma quỷ, thích làm gì thì làm, không bao giờ câu nệ bất cứ điều gì cả.”

Hàn Tông Nhân nghe xong thì cũng đã bình tĩnh lại, ông ta bất giác quay sang Diệp Thiên Vân nói: “Cậu là người như vậy sao?”

Diệp Thiên Vân thầm cười khổ trong lòng, hắn đã sớm biết được cái biệt hiệu Hình Ý Ma này cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm, nhưng tên cảnh vệ đó nói cũng không sai, người chết dưới bàn tay của hắn quả thực không ít, nên cũng thản nhiên gật đầu đồng ý, chuyện đã như vậy rồi thì cứ nhận quách luôn đi cho nó xong chuyện.

Hàn Tông Nhân thấy vậy cũng thất kinh, hắn trông Diệp Thiên Vân cũng có dáng vẻ của một anh chàng thư sinh nho nhã, vậy mà không ngờ hắn lại là một con người như vậy, Hàn Tông Nhân thở dài một cái rồi nói: “Con gái của tôi đã đi rồi, nói gì thì cũng vô ích cả, tôi vốn mong rằng cậu có thể níu kéo nó ở lại, nhưng cậu lại có một thân phận như vậy, nên tôi cũng chẳng muốn con gái của tôi có dây mơ rễ má gì với cậu nữa, và tôi hy vọng rằng từ nay trở đi cậu cũng đừng nên đến làm phiền nó nữa.”

Diệp Thiên Vân không biết tại sao Hàn Tông Nhân lại thay đổi một trăm tám mươi độ nhanh đến như vậy, nhưng chuyện này kết thúc như thế là tốt nhất, nên hắn cũng gật gật đầu đồng ý.

Hàn Tông Nhân thấy thái độ của Diệp Thiên Vân tốt như vậy, nên cũng khoan khoái, mừng rỡ vô cùng, ông ta cũng không muốn nói thêm gì nữa, nên quay sang gã cảnh vệ nói: “Đi thôi!” Nói xong ông cùng gã cảnh vệ đắc ý ra về.

Trong lòng Diệp Thiên Vân cũng thấy kỳ quái, mỗi lần hắn cùng Hàn Băng có gì đó với nhau thì lại có một đống chuyện vớ vẩn tìm đến hắn, hồi trước thì có hai người do ghen tuông mà tìm đến hắn, còn lần này thì là cha của nàng, nếu ngày hôm nay mà không có người biết tới mình ở đây thì chuyện này không biết nên giải quyết thế nào cho phải.

Thạch Thanh Sơn cảm thấy áy náy vô cùng, bèn quay sang Diệp Thiên Vân nói: “Xin lỗi sư phụ, đệ tử vốn không muốn tìm sư phụ đâu, nhưng mà...”

Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, chuyện này cũng chẳng là gì đối với hắn cả, Vương Vĩnh Cường bị bệnh, nên cũng chẳng có ai đứng ra bảo hộ cho Thanh Sơn cả. Nếu hôm nay Vương Vĩnh Cường vẫn còn ở đây, thì việc ngày hôm nay cũng có thể giải quyết một cách êm thấm được, suy cho cùng thì ở nơi này ông ta có quan hệ khá rộng rãi, chuyện này cũng không thể trách Thanh Sơn được.

Trương Lượng và ba anh em họ Triệu cũng đều đi đến chào hỏi Diệp Thiên Vân, bây giờ muốn có cơ hội gặp được hắn cũng rất hiếm hoi, hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng không còn huấn luyện thêm cho bọn họ nữa, mấy người sau khi vui vẻ được một lúc rồi thì lại thất vọng tràn trề, nói cho cùng thì Diệp Thiên Vân là một sư phụ rất nghiêm khắc, tuy tuổi hắn còn trẻ, nhưng võ công của hắn thì không hề kém chút nào.

Trương Lượng lúc này bô bô với Diệp Thiên Vân rằng: “Sư phụ, xem ra người cũng có danh vọng khá lớn trong võ lâm đấy chứ, chắc là lợi hại lắm đúng không?”

Diệp Thiên Vân chỉ nhoẻn miệng cười mà không trả lời câu hỏi đó, hắn nói sang chuyện khác: “Dạo gần đây ta có một kẻ thù vừa về nước, mấy người các ngươi nên cẩn thận bảo vệ mình hơn một chút, gặp chuyện gì cũng không nên cố chống lại, Vương thúc cũng bị bệnh rồi, cũng không nên làm phiền ông ta nữa.”

Thạch Thanh Sơn gật gật đầu, sau đó đột nhiên ngượng ngùng nói: “Sư phụ, chủ nhật tuần sau đệ tử cử hành hôn lễ với Vương Thiến, lúc đó mời sư phụ đến dự lễ thành hôn của đệ tử!” Nói xong mặt của Thạch Thanh Sơn đỏ ửng, ngượng ngùng đứng đó vò đầu bứt tai, bọn Trương Lượng thấy vậy thì phá lên cười ha hả.

Diệp Thiên Vân lần trước đi thăm Vương Vĩnh Cường cũng đã biết chuyện này rồi, nên cũng đồng ý nói: “Yên tâm đi, đến lúc đóta nhất định sẽ đến!”

Thực ra hai người bọn họ lần này thành hôn phần lớn cũng là vì Vương Vĩnh Cường cả. Diệp Thiên Vân xem chừng tình trạng bệnh tình của ông ta cũng không thể kéo dài thêm được nữa. Lần thành hôn nhanh chóng này của bọn họ cũng có ý phó thác, chủ yếu là mời bạn bè có thế lực của Vương Vĩnh Cường đến nhân tiện làm quen, rồi mai sau còn có người nhờ cậy, giúp đỡ nữa.

Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ ra một việc, bèn nói: “Tìm cho ta một cái nồi đất có thể sắc thuốc được đến đây, cùng với một cái chậu tắm to cho ta, ta cần nó để khi nào về sẽ dùng.” Diệp Thiên Vân nhớ là võ quán có mấy thứ đó, nhưng không biết là có còn hay không thôi.

Bọn Thạch Thanh Sơn nghe xong chẳng hiểu mô tê trời đất gì cả, cũng không rõ Diệp Thiên Vân muốn làm gì nữa, bọn họ lùng sục một hồi lâu mới tìm được hai thứ đó, sau đó bảo viên bảo an dưới lầu đưa đến nhà cho Diệp Thiên Vân.

Mọi việc cũng đã đâu vào đấy cả rồi, Diệp Thiên Vân bèn nói: “Ta phải về đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho ta!” Diệp Thiên Vân nói xong liền quay người đi khỏi đây.

Khi hắn về đến nhà thì đã gần mười hai giờ đêm rồi, cả ngày hôm nay hắn bận tối mắt tối mũi, việc đầu tiên hắn về đến nhà là sắc thuốc.

Dương Thiên Long vốn đã ngủ từ lâu, nhưng lại bị mùi thuốc bắc nồng nặc làm cho tỉnh dậy, hắn đi xuống lầu nhìn thì bỗng nhiên vui mừng nói: “Cậu làm gì ở đây vậy?”

Diệp Thiên Vân trông thấy Dương Thiên Long thì chợt nhớ ra là cần dặn dò hắn mấy câu: “Mấy ngày hôm nay cậu ra khỏi nhà thì nhớ cầm súng theo nhé, chỗ này chúng ta ở là nơi nguy hiểm nhất đó, cái gã lần trước vừa mới từ Mỹ quay về rồi.”

Dương Thiên Long ừ lên một tiếng rồi nói: “Kẻ thù của cậu cũng nhiều thật, tôi thấy cậu nên cẩn thận mới đúng đó, ở nước ngoài vẫn còn có người muốn kiếm chuyện với cậu đó!”

Diệp Thiên Vân cũng chẳng biết làm thế nào nữa, Lần trước Tôn Vĩnh Nhân trả thù Onassis, kết quả là đối phương không ngừng phái người đến Trung Quốc, đây cũng là một chuyện vô cùng phiền phức, tuy rằng bọn họ không phải là người trong Võ Lâm, nhưng thỉnh thoảng cứ phái sát thủ đến làm cho người ta cũng cảm thấy vô cùng bất an, chỉ là bây giờ không biết là bọn chúng có kiếm chuyện với Tôn Vĩnh Nhân chưa thôi.

Thuốc cũng đã sắc xong, Diệp Thiên Vân liên bắt đầu tập trung vào luyện tập….

Liên tiếp mấy ngày liền Diệp Thiên Vân không hề ra khỏi nhà, suốt ngày ở trong phòng luyện quyền, trừ Hổ Hình và Ưng Hình trong Hình Ý Quyền ra, hắn còn luyện thêm Kim Chung Tráo nữa, những uy lực khủng khiếp nhất của hắn ngoại trừ mấy chiêu này ra, thì cước pháp của hắn cũng rất khủng khiếp, hắn nghe nói võ công của Thường Đại Hải đã tiến bộ lên rất nhiều, nhưng Kim Chung Tráo của hắn cũng luyện lên đến tầng thứ năm rồi, không biết khi đụng độ với kẻ địch thì uy lực của nó thế nào.

Thực ra hồi trước hai người so tài với nhau thì đã là bên tám lạng người nửa cân, võ công của Thường Đại Hải cũng không phải là hạng tầm thường, chỉ cần để hắn áp sát người thôi, thì hắn sẽ ra đòn tấn công như vũ bão. .

Một tuần đã trôi qua, lễ thành hôn của Thạch Thanh Sơn tổ chức đúng như ngày đã dự định, Diệp Thiên Vân và Dương Thiên Long đều đến chung vui, Dương Thiên Long vẫn theo học Hình Ý Quyền của Thạch Thanh Sơn, quan hệ giữa hai người thuộc vào kiểu vừa là thầy trò, vừa là bạn bè, nếu Dương Thiên Long mà không đi, thì thật là đáng trách vô cùng.

Mới sáng ra đã đến võ quán Thành Phong, đối với Diệp Thiên Vân mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên hắn tham gia một lễ cưới chính thức như vậy. Khi hắn mới tới cổng của võ quán thì đã thấy nơi đây giăng đèn kết hoa, bóng bay được treo khắp nơi, muôn màu muôn sắc, cộng thêm lẵng hoa và băng rôn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, người trong võ quán Thành Phong đều tươi cười vui vẻ, dù sao thì đây là cũng hôn lễ của quán chủ, cũng được coi là một việc trọng đại của võ quán.

Nhưng những người biết chuyện thì đều biết rằng lễ cưới này thực ra là tổ chức vì Vương Vĩnh Cường, sức khỏe của ông ta càng ngày càng yếu, nếu không tổ chức thành hôn sớm, thì chắc là ông ta cũng không chờ được đến ngày bọn họ thành hôn mất. .

Lễ thành hôn của bọn họ cũng không mời đông khách cho lắm, Thạch Thanh Sơn và Vương Thiến đều không cóý định tổ chức thật to, thực ra bọn họ cũng chỉ có mỗi hai người bạn thân đến tham dự, những vị khách còn lại thì đều là bạn bè của Vương Vĩnh Cường. Lễ thành hôn một lúc nữa sẽ được tổ chức tại võ quán này, cái này là do Vương Vĩnh Cường không thể ngồi lâu trên xe, nên mọi thứ đã được đơn giản hóa đi rất nhiều, tổ chức ở đây vừa tiện vừa đỡ phải đổi chỗ này nọ, Vương Vĩnh Cường vì vậy cũng không cần ngồi xe di chuyển nhiều, lợi cả đôi đường.

Điều làm cho Diệp Thiên Vân khó hiểu là Hà Sơn cũng có mặt ở đây, hắn không thể hiểu được quan hệ của Vương Vĩnh Cường với Bát Cực Môn là như thế nào, hai bên dường như đều rất ăn ý với nhau thì phải.

Hà Sơn hôm nay còn ăn mặc rất trịnh trọng, bên ngoài khoác một bộ comple, chân đi đôi giầy da đen bóng, vừa trông thấy Diệp Thiên Vân đã tay bắt mặt mừng: “Thiên Vân, vết thương của cậu ra sao rồi? Tôi nghe nói là cậu náo loạn Hình Ý Môn một phen thất điên bát đảo đúng không? Ha ha ha, cậu đúng là bạn của Hà Sơn tôi, chỉ cần ra tay một cái là không bình thường chút nào!”

Diệp Thiên Vân biết Hà Sơn là một ông già vui tính, nên cũng cười cười đáp: “Cũng bình thường thôi, nhưng tôi cũng lén lút chạy đến đây đó.”

Hà Sơn hùng dũng thò tay vào túi đưa ra cả một đống kẹo cưới, mắt cũng không thèm ngước lên nói: “Sư huynh của tôi kêu tôi đến tham gia, cậu nói xem mấy người này có lạ không? Ngày trước thì đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chớp mắt một cái đã cùng nhau chăm sóc người của cố nhân rồi, cũng không biết trong đầu óc bọn họ chứa đựng cái gì nữa, lại còn phải đưa kẹo cưới cho bọn họ nữa, thật là phiền phức.”

Diệp Thiên Vân hơi cau đôi lông mày lại, mọi việc bây giờ cũng giống như suy đoán của hắn, Diệp Vô Nhai và sư phụ của Vương Vĩnh Cường có quan hệ không tầm thường chút nào, nếu không thì Hà Sơn cũng không muốn đến đây, hắn vừa mới nghĩ tới thì lễ thành hôn đã bắt đầu khởi hành.

Vương Vĩnh Cường giờ đây không đi lại được nữa, chỉ ngồi được xe lăn mà thôi, Thạch Thanh Sơn không còn cha mẹ, cũng không có người thân nào khác, thế nên Diệp Thiên Vân bị buộc phải lên bục để đại diện cho Thanh Sơn.

Những người ngồi dưới bục đã biết Diệp Thiên Vân rồi thì cũng không nói làm gì, nhưng những người không quen hắn thì đều ngơ ngác nhìn nhau, trông tuổi đời của Diệp Thiên Vân có khi còn không bằng cả Thạch Thanh Sơn, nên họ đều trợn tròn mắt kinh ngạc

Vương Vĩnh Cười quay sang Diệp Thiên Vân cười cười nói: “Tôi cũng sắp xuống lỗ rồi, cậu là trưởng bối của Thanh Sơn, phải giúp đỡ chăm sóc hai đứa chúng nó, đây là việc cuối cùng mà lão ca này của cậu nhờ cậu.” Vương Vĩnh Cường nhận thấy mình không nên nói những lời nói xui xẻo đó vào ngày vui này nên vội vã chuyển đề tài nói: “Chút nữa cậu không chỉ phải tiếp trà, mà còn phải phát hồng bao cho hai đứa nó nữa, đây là nghi thức buộc phải có, cậu đã chuẩn bị gì chưa?”

Diệp Thiên Vân trông Vương Vĩnh Cường bị bệnh nặng như vậy, bất giác cảm thấy chua xót trong lòng, hắn cũng đã sớm bảo Trương Lượng chuẩn bị sẵn hồng bao cho hắn rồi, nên trả lời: “Anh Vương, anh cứ yên tâm, hai người bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi!”

Vương Vĩnh Cường cảm thấy an ủi vô cùng, trong mắt ông cũng hiện lên vẻ ảm đạm khác thường, cảm giác như là ông không được chứng kiến tận mắt ngày đó thì chết không nhắm mắt vậy.

Thạch Thanh Sơn và Vương Thiến dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, đem hai tách trà dâng lên cho hai người Diệp Thiên Vân và Vương Vĩnh Cường. Vương Vĩnh Cường vô cùng hạnh phúc, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều, còn những người khác cũng vỗ tay chúc mừng hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ.

Khi đến lượt Diệp Thiên Vân tiếp lấy tách trà, thì có một giọng cười nhạt cất lên: “Diệp Thiên Vân, mày có diễm phúc được làm trưởng bối người ta rồi đấy, nhưng không biết mày có sống được đến lúc uống hết cốc trà đó không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.