Vô Địch Hắc Thương

Chương 276: Chương 276: Bánh Bao




Trên chiến trường, bất kỳ một ý niệm nào trong đều cũng xuất hiện vào lúc gay cấn, lựa chọn cũng nhất định phải quyết định trong một giây, thậm chí là chưa tới 1 giây. Vị đại ca dẫn đầu chỉ do dự nửa giây, sau đó lựa chọn phương án hỏa tốc truy kích. Hắn tin chắc chắn Diệp Sảng thấy tình thế không ổn nên chạy ra. Vì thế, hắn lại một lần nữa khởi động kỹ năng Xung Phong. Nhưng lần này hắn lầm rồi. Hắn căn bản không nghĩ tới bên trong bụi cỏ còn có hai MM cung thủ vô cùng lợi hại. Hắn cấp tốc xông lên, vì vậy mà không kịp thu thế.

Phát súng thứ hai của Diệp Sảng lao tới. Đại ca dẫn đầu kia phản ứng siêu nhanh, sau khi bả vai bị trúng một phát liền nhanh chóng lăn sang bên cạnh. Lần này Diệp Sảng không đình chỉ động tác, bắn loạn về hướng bên cạnh bụi cỏ. Xác cỏ vụn nhanh chóng bắn lên tung tóe. Đáng tiếc là người ta tránh được, chưa bị bắn trúng.

Đương yên đương lành, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mảng mưa tên siêu bự, khí thế phô thiên cái địa che khuất bụi cỏ. Mặc dù nhìn không rõ người, nhưng vẫn thấy trị số thương tổn lại bay ra từ trong bụi cỏ.

“-520”.

“-478”.

Đại ca dẫn đầu sống được mới là lạ. Dưới sự liên thủ giảo sát của hai MM cung thủ, hắn chết vô cùng oan uổng, vô cùng uất hận, vô cùng đè nén. Hắn không nhìn thấy là kẻ nào đã giết mình. Tổng lượng exp của 10 level cứ như vậy đi tong. Hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn trời thở dài não nề.

Những người khác không hề nghĩ rằng hắn lại bị người ta giết chết nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Tổ đội này chưa từng nhìn thấy hắn chết bao giờ, đặc biệt là vẫn chưa từng thấy qua cung thủ nào có công cao như vậy. Rất nhiều người liền ý thức được đối thủ không kém hơn mình một điểm nào.

Sự sửng sốt, bất ngờ của chúng liền cấp cho Diệp Sảng một cơ hội đánh trả. Một trận loạn thương phối hợp với Tứ Tốc Tiễn từ trên trời rơi xuống, trực tiếp quật ngã thêm ba khinh giáp chiến sĩ. Bụi cỏ xanh rờn bị nhuộm một tầng máu đỏ.

“Khà khà!” – Giáng Lỗi Cung phát thần uy. Tinh Tinh cô nương vô cùng đắc ý.

Diệp Sảng bắn một hồi xong cúi đầu thay băng đạn. Hắn cũng để lại tâm nhãn, ngẩng đầu nhìn xuống dưới một cái. Lần này ngoại trừ người của Anh quốc đang lấp ló trong các bụi cỏ ở khắp núi hình như còn có vật gì đó phản xạ ánh nắng như một mảnh gương. Trong nháy mắt đó, Diệp Sảng cảm thấy rất chói mắt.

“Nguy rồi! Tản ra!” – Diệp Sảng quát to một tiếng, dẫn đầu ôm súng lộn một vòng sang bên cạnh. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương cũng phản ứng rất nhanh, cả kinh cấp tốc lui về phía sau.

Trực giác của Diệp Sảng lại đúng. Tuyệt đối đây không phải là vật kim loại phản quang gì gì đó mà là cũng có một sniper trong đám đối phương đang ngắm lại đây. Một hạm đội hải quân lớn như vậy, cớ gì mà không có sniper?

Hắn vừa mới lủi đi, tiếng súng phía dưới đã “phanh~” một cái truyền đến. Tiếng súng rất trầm, phản âm không lớn nhưng lại kéo dài. Bùn đất nơi Diệp Sảng vừa nấp bắn tung tóe. Nhìn độ cao đất bắn lên, đoán chừng uy lực của súng này cũng không lớn. Nhưng Diệp Sảng không hề nghĩ rằng đối phương cũng sử dụng súng bắn tỉa bán tự động. Lại một viên đạn bắn tới. Diệp Sảng cảm thấy vai trái đau nhức, HP tụt mất 210 điểm. Xem ra uy lực thật sự không lớn, công kích chỉ khoảng 300, khi liên kích cũng không có hiệu quả cao. Lần này Diệp Sảng đứng lên, ném một quả lựu đạn sang bên cạnh.

“Phanh~”

Quả nhiên là tay súng thiện xạ. Phát súng thứ ba bắn trúng bắp chân của Diệp Sảng, máu chảy như suối. Diệp Sảng hoảng hốt, sau khi lăn xuống cũng không dám mang nhục thể của mình ra làm vật thử nghiệm thương pháp của đối phương nữa.

“A Ngân, quay lại!” – Tinh Tinh trốn trong bụi cỏ hô gọi.

Diệp Sảng lăn lăn lại trèo trèo. Cầm Nữ Vương kéo hắn vào bụi cỏ: “Cậu có thấy rõ không? Đây là súng gì? Tại sao tốc độ công kích còn nhanh hơn cả SVD? Tại sao lại bắn chuẩn như vậy?”

Cô nàng một hơi hỏi tới tấp mấy vấn đề liền. Diệp Sảng cư nhiên còn có thể vừa hổn hển vừa trả lời: “Thấy rõ. Là PSG-1. Không phải là do thương pháp của hắn chuẩn mà là do bản thân súng này có độ chính xác rất cao. Một phát đạn cũng không thể chịu, chỉ cần bị dính phải sẽ chết bất đắc kỳ tử!”

[mố la???? Vừa dính xong mà???]

“Đi! Rút lui!” – Cầm Nữ Vương biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Ba người xách vũ khi lủi vào trong đám cỏ.

Diệp Sảng đoán không sai. Đây đúng là súng ngắm PSG-1, lại là sản phẩm kiệt xuất của công ty HK. Nhưng trên thực tế dòng súng này lại là một dòng vũ khí hạng nhẹ loại phòng vệ khoảng cách. Đường kính nòng súng là 7.62mm, thuộc loại nhỏ. Khả năng sát thương của dòng này cũng không như SVD, chỉ xét trên góc độ đả thương thân thể thì thậm chí còn không bằng cả 98K. Nguyên nhân là bởi mục đích ban đầu khi dòng súng này được thiết kế không phải là để giết người.

PSG-1 là một trong những dòng súng bán tự động có độ chính xác cao nhất thế giới, đó cũng là một ưu điểm lớn nhất của nó. Độ chính xác trong vòng 300 mét hẳn siêu việt hơn SVD. Ngoài ra nó còn có thể đảm bảo cho người sử dụng có thể bắn liền 50 phát đạn vào tâm của một quả bóng chày nho nhỏ. Điều đó cũng phải nhờ vào thiết kế. PSG-1 có giá ba chân có thể ổn định sức giật. Tóm lại là chiến thuật áp dụng linh kiện phụ trợ. Độ chính xác này đối với việc công kích thân thể mà nói là rất đáng sợ.

Nhưng ngược lại, PSG-1 cũng có một đống khuyết điểm. Súng này chế tác phức tạp, đắt tiền, người nghèo đừng có trông đợi gì vào hi vọng sở hữu một em PSG-1 xa vời. Thêm nữa là khoảng cách phao xác [??] quá dài, có thể đạt tới 10 mét, không có ống hãm thanh, rất dễ bị lộ. Mà khuyết điểm lớn nhất của nó chính là quá nặng. Trọng lượng súng rỗng đạt đến 16 cân (8kg), băng đạn G3 20 viên, chiếm nhiều phụ trọng. Nói cách khác, nếu dùng súng này, tỷ lệ chính xác có thể duy trì nhưng tốc độ di động chắc chắn không thể nhanh nổi. Bởi vì điều này sẽ làm lãng phí rất nhiều điểm thuộc tính khi thăng cấp, nhất định phải khiến thuộc tính tinh thần tăng lên cao thật cao.

Vì vậy, PSG-1 trong giới súng ống thật sự là có địa vị. Nhưng dùng trong dã chiến thế này thật không sáng suốt. Bất quá hiện giờ trong Đệ Nhị Thế Giới, có một khẩu súng ngắm sẽ rất phong cách. Súng này so với SVD thì cao cấp hơn, được người ta mang đi hải chiến, khả năng uy hiếp không cần nói cũng biết.

Hiện tại khẩu súng này được đặt trong tay gã game thủ Anh tên Bánh Bao Thép, được một đoàn khinh giáp chiến sĩ yểm hộ rốt cuộc cũng lên đến lưng chừng sườn núi.

Bánh Bao hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết Diệp Sảng không chết, hơn nữa chắc chắn đã chạy rồi chứ không ngu mà ở lại. Vì vậy, hắn theo bản năng thu lại súng. Nhiệm vụ của hắn là yểm hộ, không cần phải truy kích. Nhưng mọi chuyền lại thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trên nửa sườn núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ “ầm ầm” kinh thiên động địa. Trong bụi cỏ lộ ra một đám lửa lớn. Có bảy khinh giáp chiến sĩ bị nổ bắn lên trời.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” – Bánh Bao kinh ngạc.

“Hình như chúng ta giẫm phải địa lôi!” – Bên cạnh có người trả lời.

Đương nhiên đó không phải địa lôi mà là một viên lựu đạn Mạo Hiểm Vương bị chôn trong một cái hố nhỏ. Con hàng Diệp Sảng này cũng ranh, mặt trên dùng bùn đất cùng hoa hoa cỏ cỏ phủ lên, nối thêm một cái dẫn châm, chỉ cẩn hơi động phải một cái là nổ. Thủ pháp nham hiểm, khéo léo như vậy, không đạp phải mới là lạ.

Cú nổ này trực tiếp khiến ba khinh giáp chiến sĩ banh xác, trên người mỗi người đều bay lên một con số thương tổn đến hàng nghìn. Bốn người khác bị trọng thương.

Hồn Đoạn Lam Kiều chạy tới, nhớn nhác quát: “Ba người kia đâu?”

“Bọn họ chạy rồi!” – Bánh Bao có chút khó xử. Diệp Sảng chạy là điều nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng Diệp Sảng chạy rồi còn nổ chết được ba người khiến cho hắn rất uất ức. Hồn Đoạn Lam Kiều lại càng không thể dễ dàng tha thứ.

“Thân là một sniper ưu tú nhất hạm đội hải quân hoàng gia mà lại nói hắn chạy rồi dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ ngươi thích cách nói chuyện như vậy?” – Hồn Đoạn Lam Kiều tức giận nói.

Bánh Bao giải thích: “Theo hắn còn có hai cung thủ!”

Hồn Đoạn Lam Kiều: “Chuyện đó cũng không thể trở thành lý do của ngươi!”

Bánh Bao không lên tiếng, có thể thấy hắn là người không ưa tranh luận.

Hồn Đoạn Lam Kiều bỗng nhiên chỉ chỉ một nữ bác sĩ cùng một nữ thương thủ ở bên cạnh: “Hai người các cô phối hợp với Bánh Bao, nhất định phải diệt tên Hà Kim Ngân này cho ta! Nếu không được, trực tiếp quay về thành luyện cấp lại!”

Bánh Bao ngẩn ngơ. Shirley cùng Lạc Lâm là nhất lưu cao thủ trong hạm đội. Chỉ vì một tên hải tặc người Trung Quốc mà lại phái hẳn ba người bọn hắn đi, thật sự là như giết gà dùng dao mổ trâu.

Bánh Bao lộ ra biểu cảm khó tin: “Ba chúng ta cùng hợp tác chỉ vì một tên Hà Kim Ngân?”

Hồn Đoạn Lam Kiều vội la lên: “Đại đội chúng ta vây giết Súng Cơ. Nếu ngươi giết được hắn, khác nào Súng Cơ bị đứt gân?”

Shirley cũng có chút khó hiểu: “Tên hải tặc này rốt cuộc là ai?”

Hồn Đoạn Lam Kiều bỗng bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Hắn, đến tột cùng là ai, ta không biết. Ta chỉ biết một chuyện, Demon từng chết dưới tay người này!”

Ba người kia lập tức câm nín, nhưng trong mắt mỗi người đều lập tức vụt qua một ngọn lửa cháy bỏng.

Bánh Bao tinh thần đại chấn: “OK! Ta cam đoan hắn không sống qua nổi hôm nay!”

Hồn Đoạn Lam Kiều nói: “Vậy còn không mau lên?”

“Nhưng hiện tại chỉ sợ đuổi không kịp!”

“Không sao!” – Shirley bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lấy ra một cái ống tiêm từ trong hộp dụng cụ, sau đó lôi ra một ống nghiệm chứa đầy chất lỏng màu lam – “Đưa tay đây!”

[4vn.eu để nhanh hơn]

Không ngờ người này lại là một bác sĩ loại dược phẩm. Bánh Bao cùng Lạc Lâm lập tức giơ tay ra. Dược phẩm nhanh chóng được đưa vào trong cơ thể hai người. Mặt của hai người cũng nhanh chóng chuyển sang màu la, nhe răng trợn mắt trông như hai con lệ quỷ.

“Come on! Moving now!” – Hồn Đoạn Lam Kiều gào thét.

Chuyện khó tin xảy ra. Ba người giống như ngựa hoang mất cương, phi nước đại xông lên núi. Tốc độ kia còn nhanh hơn nhiều so với khinh giáp chiến sĩ. Rõ ràng là thứ thuốc kia rất lợi hại.

Trong rừng cây rậm rạp, ba người Diệp Sảng đang bay qua nhảy tới, tốc độ cũng đứng hàng chó hoang. Cầm Nữ Vương tự tin bọn người Anh kia không thể đuổi kịp mình: “Theo kế hoạch là tụ hợp ở miếu Thần Phượng Hoàng lúc 6 giờ. Nửa tiếng sau tiến về địa điểm tiếp theo.”

Cô nàng vẫn không biết phía sau vẫn có ba tên truy binh đang phát rồ sắp đuổi tới nơi. Nguyên nhân là tốc độ bọn họ quá nhanh, hậu quả của quá nhanh là để lại nhiều manh mối giúp người ta truy tung ra mình. Nữ thương thủ tên Lạc Lâm vô cùng cẩn thận, không ngừng kiểm tra dấu vết nhánh cây bị gẫy, dấu chân mờ nhạt trên mặt đất ven đường rừng, phán đoán hành tung ba người Diệp Sảng.

“Oh my godness! Tốc độ của bọn họ thật nhanh! Các ngươi xem, thời gian lưu lại mỗi bước chân đều cách thời điểm bây giờ rất lâu!” – Lạc Lâm kinh hô – “Ta đoán thuộc tính nhanh nhẹn trung bình của ba người bọn họ là 300 mét. Phải biết rằng bọn họ vẫn còn là một tổ hợp 1 thương 2 cung!”

Bánh Bao cắn răng nói: “Người có thể giết Demon, không thể yếu!”

Shirley lại móc thuốc ra: “Thử xem thuốc mới nhất của ta! Sau khi tiêm một liều, bọn họ là trực thăng thì chúng ta chính là Bumblebee!”

Lạc Lâm có chút buồn bực: “Còn tăng nữa? Cẩn thận tác dụng phụ hại chết chúng ta!”

Bánh Bao nhàn nhạt nói: “Chúng ta sẽ đuổi kịp, tiêu diệt bọn họ trước khi tác dụng phụ xuất hiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.