Vô Địch Hắc Thương

Chương 307: Chương 307: Gặp phải phiền toái lớn.




Hội trường lớn Tử Kim Cung lâm vào tình trạng hỗn loạn trước nay chưa từng có. Trong hỗn loạn lại có người trúng đạn ngã xuống. Tất cả những người ở đây đều là nhân vật giới thượng lưu, ai ai cũng mặc lễ phục dạ hội, nhưng lễ phục đều đã bị máu tươi của chính mình nhuộm đỏ. Vốn là hóa thân của cung điện xa hoa, thánh đường của những thân phận có địa vị, lúc này lại hoàn toàn biến thành lò sát sinh, khắp nơi toàn là thi thể, mảnh vỡ.

Diệp Sảng bạ đâu bắn đó. Đã có hơn mười mạng trở thành vong hồn dưới họng súng của cậu chàng. Cậu chàng cũng chẳng thèm nghĩ tới hồng danh, hắc danh từ lâu. Dù sao thì vì bạn bè anh em, cậu chàng chẳng màng vấn đề này chi nữa.

Tốc độ phản ứng của tập đoàn Thần Kiếm quá chậm. Hệ thống tự vệ vẫn chưa khởi động. Nhưng thay vào đó thì các phóng viên của đài phát thanh radio, đài truyền hình đã thi nhau đuổi tới. Người chơi trong hội trường trên cơ bản đã rút hết, nhưng trên bãi đỗ xe trước cửa lớn đã đậu một đoàn ô tô. Vô số phóng viên dẫn theo chân máy quay ùa tới, bắn liên thanh như súng máy.

“Xin chào bạn nghe đài/bạn xem truyền hình, đây là đài truyền hình Bách Độc chi nhánh kinh đô. Chúc các bạn một buổi tối tốt lành. Đây là phòng đấu giá Tử Kim Cung tại kinh đô khu Long Đằng. Chúng tôi là đoàn phóng viên của kênh Bách Độc Channel. Thưa quý vị, ngay tại nơi này, vài phút trước đã xảy ra một trận huyết án. Một thương thủ thần bí che mặt đã xông vào hội trường ra tay đập phá khắp nơi, đồng thời giết hại hàng loạt người chơi tay không tấc sắt. Hiện tại tập đoàn Thần Kiếm đã khởi động hệ thống phản kích tự vệ. Nếu quý vị có hứng thú biết diễn biến tiếp theo mời gửi tin nhắn dự đoán tới số 10086120 để có cơ hội trúng hàng ngàn chiếc máy tính xách tay hãng HP đời mới nhất.”

Nữ phóng viên vừa dứt lời, biển quảng cáo trên lầu 5 Tử Kim Cung đột nhiên rơi xuống, rớt trúng một chiếc ô tô Mazda. Ô tô lập tức cháy bùng lên rồi nổ tung gây nên vụ nổ lớn liên hoàn tại bãi đỗ xe. Những đoàn phóng viên còn chưa xuống xe liền bị thiêu chết. Vô số nhân viên công tác mang bình chữa cháy xông tới.

Thần Kiếm Vương Tử đã sớm bị Diệp Sảng chọc phát điên. Thế này thì còn ai dám hợp tác cùng Thần Kiếm nữa?

Đến lúc này Phương Nhã Văn mới nhận được tin nhắn của hội Diễm Vô Song, thế mới biết sát thủ bên trong chính là Diệp Sảng. Cô ta không ngờ đối phương lại tới trả thù nhanh như vậy. Hiện tại đại liên minh Tịch Tĩnh quả là một đêm thành danh tại kinh đô, hơn thế là đại danh đỉnh đỉnh tại một lĩnh vực khác – vang danh thảm sát thay vì cái mỹ danh đấu giá hàng hịn.

“Bà đây muốn thiên đao vạn quả thằng oắt này!” – Phương Nhã Văn nghiến răng nghiến lợi thề độc.

Trong hội trường lớn vẫn vang lên tiếng súng bùm bùm không ngớt. Trời tối thui nên không ai biết hội trường Tử Kim Cung đã bị Diệp Sảng phá thành cái dạng gì nữa. Thần Kiếm Vương Tử đã chẳng quan tâm hay đau lòng, hiện tại hắn chỉ muốn đem Diệp Sảng ra ngoài một kiếm đâm chết tươi, không, đâm một ngàn một vạn lần cũng không thể rửa được mối hận trong lòng hắn. Chỉ riêng tổn thất thiết bị trong hội trường thôi e cũng lên tới con số tín dụng năm đơn vị.

“Kẻ thù của các ngươi à?” – Thần Kiếm Vương Tử cắn răng nói.

Nhất Chưởng Sát Nhân không nói gì, nhưng biểu tình âm trầm thể hiện rõ là khẳng định.

Thần Kiếm Vương Tử hét lớn với chiến sĩ bên cạnh: “Thông báo tin tức cho tổng bộ. Chắc chắn tổng bộ biết tên Hà Kim Ngân này là ai!”

Chiến sĩ liên lạc rất nhanh đã giao điện thoại cho Thần Kiếm Vương Tử.

Từ điện thoại phát ra một giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: “Lần này cậu gặp phải phiền toái lớn rồi!”

Thần Kiếm Vương Tử nói: “Rốt cuộc thằng đó là ai?”

“Cao thủ chết trên tay người này không ít. Ta lấy ví dụ cụ thể nhất, thợ săn ác ma của Chiến Cảnh X!”

Thần Kiếm Vương Tử cùng Phương Nhã Văn nghe chẳng hiểu đầu đuôi ra sau: “Chiến Cảnh X gì?”

“Nói đơn giản là cao thủ xếp thứ 9 trên bảng xếp hạng đẳng cấp thế giới từng chết dưới tay hắn, không chỉ một lần.”

Thần Kiếm Vương Tử bỗng kinh ngạc một trận. Phương Nhã Văn đột nhiên nói: “Không thể nào! Tôi biết hắn là ai. Thằng đó không thể có bản lĩnh lớn như vậy!”

Giọng nói kia chợt lạnh hơn: “Vậy vì sao bây giờ cậu ta lại muốn giết ai thì giết ở trong đó?”

Phương Nhã Văn nói không nên lời.

Giọng nói kia càng lạnh lùng hơn: “Tốc độ phản ứng của các ngươi thật quá chậm. Giờ còn không mau phản kích đi. Có thể cậu ta đã sử dụng thẻ hắc tinh Không Tội Ác Nào Không Làm nên có thể PK trong thành. Nếu còn muốn giữ chút mặt mũi cho mình thì mau hành động. Báo cho cảnh vệ không có tác dụng gì đâu. Trong thời gian ngắn cảnh vệ sẽ không tới hội trường kịp, trừ phi cậu ta ngu ngốc muốn oanh tạc trung tâm phục vụ.”

Điện thoại lập tức bị cúp máy. Lúc này trong hội trường lại vang lên một trận tiếng súng dài đằng đẵng. Ba phóng viên của đài truyên thông, đài truyền hình đột nhiên bay ra ngoài từ cửa lớn, tắt thở nằm trên mặt đất.

Mấy phóng viên khác vừa thấy liền vui vẻ: “Người này thật trâu bò, ngay cả phóng viên cũng giết luôn, quả là người ngoan độc. Đêm nay quả nhiên có tin sốc. Các anh em, lên hết cho ta. Ai có thể chụp hình gã sát thủ này làm tư liệu thì ta sẽ tăng lương, 300 tín dụng!”

Một đám phóng viên vẫn điếc không sợ súng, khiêng máy quay, vác máy ảnh xông vào. Nhưng lần này bên trong không còn tiếng súng nữa mà chợt vang lên tiếng của hệ thống:

“Tập đoàn Thần Kiếm tôn quý, các ngài đã khởi động hệ thống phản kích tự vệ. Do tài sản cùng nhân viên của tập đoàn chi nhánh kinh đô bị công kích trước nên các ngài có quyền phản kích hợp pháp trong 30 phút. Các ngài có thể phân phối nhóm nhân viên có kỹ năng, vũ khí của tập đoàn để công kích người xâm nhập. Tuy nhiên, yêu cầu tập đoàn không được ngộ thương vô tội, nếu không hệ thống sẽ hạ thấp giá trị cổ phiếu của tập đoàn. Nếu phạm pháp ở mức nghiêm trọng hệ thống sẽ ra hình phạt nghiêm trọng.”

Thần Kiếm Vương Tử sớm đã không chờ được nữa: “Đi, giết!”

Tên đầu đàn cầm súng trong tay, ném loạn đạn khí gas, lựu đạn… vào sâu bên trong. Phía sau là một đám người nối đuôi nhau xông vào, trong miệng còn hô to tiếng Anh, nghe rất phong cách: “Gâu! Gâu! Gâu!”

Sau khi có vũ khí, từng hành động của tập đoàn Thần Kiếm trở nên có hệ thống hơn. Đội ngũ sính Anh vừa vào liền quan sát một lượt bốn phía hội trường. Sau đó một đoàn trọng giáp chiến sĩ cũng xông vào, trên đầu mỗi người đều đội một chiếc đèn pin chuyên dụng, lập tức chiếu sáng hội trường. Theo sát phía sau chính là đoàn bác sĩ cùng triệu hoán sư, cuối cùng là nguyên tố sư cùng kỹ thuật sư. Cả một đại đội đông như vậy đi lục soát kỹ càng là để đảm bảo rằng một khi Diệp Sảng manh động sẽ lập tức bị loạn thương bắn chết.

Nhưng vấn đề là Sảng Sảng đâu có ngu như thế. Hắn đã có thể phá chuyện tốt của đám Phương Nhã Văn thành thảm kịch, sao có thể còn ở đây chống chọi với đám người tôm tép. Sở dĩ phải chuồn thật êm là bởi đám phóng viên, nhân viên quay chụp cũng theo phía sau đoàn phản kích.

“Hắn chạy rồi!” – Có chiến sĩ báo cáo.

Thần Kiếm Vương Tử cắn răng nói: “Hắn trốn không thoát đâu! Tử Kim Cung đã bị mấy ngàn người chúng ta phong tỏa. Trừ phi hắn biết bay! Mọi người mau lục soát kỹ trong các lối đi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Kỹ thuật sư mau chóng sửa hệ thống điện lưới. Ta muốn toàn bộ các ngóc ngách phải sáng trưng lên!”

Một đám người chơi nhanh chóng phân công, bắt đầu hành động. Nhưng bẵng đi 2 phút sau, tiếng nổ “ầm ầm” đột nhiên lại vang lên. Phòng điều khiển trên lầu hai lại lần nữa phun ra một đoàn lửa. Vô số mảnh kính vỡ bắn hết ra ngoài. Tiểu đội mười người kỹ thuật sư nằm thẳng cẳng trên hành lang. Thần Kiếm lại bị gài. Thần Kiếm Vương Tử lại muốn hộc máu. Ai mà không biết mình sẽ sửa hệ thống điện lưới trước cơ chứ? Người ta sớm đã bố trí bẫy rập đợi mình rồi! Thế mà mình lại ngu như thế, biết rõ có vấn đề còn xông pha đạp bẫy chịu chết.

Mặt khác, cú này của Sảng Sảng thật gian. Trước tiên cậu chàng bố trí tốt quỷ lôi, gài dẫn châm, sau đó mắc vào nắm xoay cửa. Chỉ cần bên ngoài có người vặn một cái, đẩy cửa tiến vào sẽ tuyệt đối bị nổ chết. Cuối cùng Sảng Sảng lại trèo lên từ lối thông gió.

Tử Kim Cung có tổng cộng 30 tầng. Mỗi tầng trừ năm buồng thang máy ở trung tâm thì hai bên đều có một cầu thang bộ. Hiện tại cả tòa nhà bị mất điện, thang máy đã ngừng hoạt động. Vì vậy tập đoàn Thần Kiếm chỉ có thể điều động bốn chiến sĩ lục soát dần lên trên. Diệp Sảng thật sự có chạy đằng trời.

Cao Man rất thông minh. Thực ra thế cục hiện tại đã minh bạch. Hiển nhiên là vị sát thủ này đã có chuẩn bị từ trước khi hành động. Chỉ riêng chuyện hắn có thể động võ ở nơi này thôi đã khẳng định là hắn có đạo cụ cao cấp nào đó. Chỉ số IQ thấp á? Đáp án dĩ nhiên là “không”! Vì vậy, để cướp được tin tức độc nhất vô nhị đủ giật tít trang nhất, mục tiêu đã được cô nàng xác định rõ: tìm ra Diệp Sảng, liều mạng quay chụp anh chàng. Ai, đến lúc đó thị suất của đài truyền hình Bách Độc Channel sẽ bùng nổ nha. Nhưng vấn đề là ở đó. Nếu Diệp Sảng đã có chuẩn bị mới đến thì khẳng định cũng đã chuẩn bị đường lui cho mình. Nếu hắn có thể toàn thân trở ra, chắc chắn sẽ lục ra tên.

Cao Man đang vô cùng kích động lập tức có phản ứng. Nhiều chiến sĩ đi lục soát như vậy, chắc chắn Diệp Sảng sẽ không chạy lên bằng thang bộ. Hiện tại có thể khẳng định 80% nơi ẩn nấp an toàn nhất lại chính là thang máy.

“Các vị xem, vào lúc này mọi người đang chứng kiến vị phóng viên cùng nhà nhiếp ảnh dũng cảm nhất Đệ Nhị Thế Giới. Hiện tại chúng tôi đang tiếp cận sát thủ hung tàn nhất Đệ Nhị Thế Giới!” – Cao Man vừa đi vừa giải thích tình hình – “Chúng ta hãy cùng đoán xem. Giá trị con người của vị sát thủ này tuyệt đối đã vượt qua 1 vạn tín dụng. Người này được xưng tụng là sát thủ có lá gan lớn nhất khu Trung Hoa. Hắn có bản lĩnh cao cường, võ nghệ siêu quần, thương pháp như thần, thần cơ diệu toán. Đêm nay kinh đô vì hắn mà điên cuồng. Được rồi, chúng tôi sẽ chuyển máy quay sang khung cảnh Tử Kim Cung. Thưa quý vị, trước mắt quý vị chính là lối vào thang máy lầu 4 Tử Kim Cung. Thang máy lúc này cũng đã dừng hoạt động. Đội lục soát đã đi lên. Tin chắc rằng sát thủ này khó thoát khỏi tai kiếp!”

Cao Man còn chưa thuyết minh xong thì một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh chặn ngay miệng. Mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra từ trán cô nàng. Diệp Sảng đầu đội mặt nạ chống độc xuất hiện ngay trước mặt cô nàng như quỷ. Nòng súng Masada đặt lên bờ môi khêu gợi của nàng. Thậm chí Cao Man còn nghe thấy cả mùi lưu huỳnh tỏa ra từ trong họng súng. Nữ phóng viên nhịn không nổi ho kịch liệt.

“Nếu còn tiếp tục quay phim chụp ảnh thì cái máy này sẽ nát!” – Diệp Sảng lạnh lùng nói.

Chân le ve theo sau chết lặng. Đối phương đến trước mặt mình như thế nào? Mắt cậu ta không có nhìn thấy!

Lời này của Diệp Sảng rất sắc bén, cũng nắm chắc nhược điểm của hai người bọn họ. Phóng viên không sợ chết, anh không thể lấy cái chết đi uy hiếp người ta. Phóng viên chỉ sợ không chụp được gì, càng sợ máy quay bị hỏng giữa chừng. Ví dụ như Chu Tinh Tinh.

“Tiểu Lưu, khụ khụ, tắt máy!” – Cao Man thà chết cũng không muốn ngửi cái mùi lưu huỳnh này.

Màn hình máy quay lập tức trở nên đen thui. Lúc này người xem truyền hình trực tiếp đâu chỉ có vài chục vạn người. Rất nhiều người vừa thấy sóng truyền hình trực tiếp mất tín hiệu liền tức giận mắng to: “Bách Độc Đại Năng thúi!”

Cao Man rất có phong phạm phóng viên, nhanh chóng trấn định lại: “Vị tiên sinh này, tôi họ Cao, gọi là Cao Man. Tôi chỉ là phóng viên. Ngài có giết tôi cũng không có ý nghĩa gì. Tôi muốn gặp ngài, nhưng không dám nói, bởi vì nói sẽ chết. Tôi không sợ chết. Nhưng tôi chết rồi sẽ không còn ai đi quay hình ngài như tôi nữa. Hây, vị tiên sinh này, có thể nói cho tôi biết ngài đang chơi cái gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.