Vô Địch Kiếm Vực

Chương 272: Chương 272: Biến cố (1)




Dừng tay? Đùa giỡn, nếu như không phải thân thể của hắn có thể so với Huyền thú Vương giai, hắn hiện tại đã biến thành tro tàn. Tốc độ của Dương Diệp không chỉ có không giảm, trái lại còn lướt nhanh tới trước mặt tên thanh niên, không chút nghĩ ngợi rút kiếm đâm một cái.

Nhìn thấy Dương Diệp chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt mình, thanh niên kinh hãi, bởi vì hắn lúc này không thể né tránh, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng đâm về vào ngực của mình.

- Coong!

Ngay khi Tử Linh kiếm của Dương Diệp cách ngực của thanh niên mấy tấc. Trong người thanh niên xuất hiện một đám năng lượng màu vàng đánh bật kiếm của Dương Diệp ra.

Dương Diệp thu kiếm, hắn lui nhanh về phía sau, nhìn vòng sáng năng lượng màu vàng bao phủ bên ngoài thân thể thanh niên, Dương Diệp cau mày. Hắn không nghĩ tới, người trước mắt lại nắm giữ huyền bảo phòng ngự như vậy, có thể đánh bật kiếm của hắn trở về, có thể thấy cũng đạt huyền giai trở lên!

Trên người có bảo vật huyền giai, nghĩ đến thân phận đối phương nhất định không đơn giản, nhưng nhưvậy thì thế nào? Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu đối phương muốn đẩy hắn vào chỗ chết như, vậy hắn tự nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng.

Trên đời này, có bao nhiêu người bị coi thường, đạo lý giảng không thông, nắm đấm mới là biện pháp giải quyết tốt nhất!

Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị động thủ lần thứ hai, nữ tử đứng bên cạnh đi tới trước mặt thanh niên, trong tay của nàng còn cầm thuật phù đang tỏa sáng, nữ tử nhìn Dương Diệp, lạnh lùng nói:

- Thật độc ác, ta và hắn chỉ hỏi dò ngươi có thật sự là đệ tử của Lâm Sơn đại sư hay không, ngươi lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết!

Nhìn thấy nữ tử đứng ở trước mặt mình, trong tay cầm thuật phù, thanh niên nhất thời có sức lực, nhìn Dương Diệp, tức giận nói:

- Nếu ngươi muốn giết ta, ngươi thực sự có can đảm, ta cho ngươi biết, mặc kệ sư phụ ngươi là ai, ngươi cũng chết chắc rồi, không chỉ ngươi, còn cả gia tộc của ngươi cũng phải chết, ta muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ngươi. . . .

Nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa bị người trước mắt một chiêu kiếm đâm chết, thanh niên vừa giận vừa sợ, hắn khiếp sợ người trước mặt lại có thực lực giết hắn, hắn một cái thuật phù lại không thể giết đối phương, hắn càng tức giận người trước mặt lại dám giết hắn, phải biết, cho dù những hoàng tử Đại Tần đế quốc cùng thiên tài Nguyên Môn nhìn thấy hắn cũng phải cho ba phần mặt mũi!

Hắn khi nào chịu ủy khuất lớn như thế?

Nghĩ đến đây, cổ tay thanh niên hơi động, lại có một thuật phù xuất hiện trong tay của hắn, ngay khi hắn muốn ném thẳng về phía Dương Diệp, nữ tử bên cạnh ngăn cản hắn.

Nghe được lời của nữ tử, lại nhìn thấy Thanh Thuật phù trong tay nữ tử, Dương Diệp cảm thấy buồn cười, nhìn nữ tử kia nói:

- Lúc trước, ta còn tưởng rằng ngươi là một người giảng đạo lý, bây giờ nhìn lại, ngươi và kẻ bên cạnh đều giống nhau. Tuy rằng hơi phí lời, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, là ai động thủ trước? Là ai dồn ta vào chỗ chết trước? Còn nữa, hắn lúc trước muốn đẩy ta vào chỗ chết, tại sao ngươi không gọi hắn dừng tay? Đến lúc ta muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì ngươi lại ra tay, mà hiện tại còn nói ta làm sai. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là chưởng giáo Nguyên Môn hay là hoàng đế Đại Tần đế quốc?

Vừa dứt lời, Dương Diệp không có phí lời, hắn móc một tấm Thần Hành phù cùng Cường Lực phù thượng phẩm dán lên người của mình, sau đó thân hình hơi động, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt tên thanh niên, hắn rút kiếm chém lần thứ hai!

Lần này, Dương Diệp không còn lưu thủ, Kim Sắc huyền khí và Cường Lực phù gia trì lực lượng thân thể, tốc độ rút kiếm của Dương Diệp so còn nhanh hơn lúc trước gấp đôi, uy lực chí ít cũng tăng cao gấp đôi, trong nháy mắt Tử Linh kiếm ra khỏi vỏ, trong không khí phát ra tiếng rít vô cùng chói tai!

Tốc độ của Dương Diệp thật sự quá nhanh, lúc kiếm tới gần thì thanh niên cùng nữ tử vẫn không phản ứng lại, Dương Diệp đã đi tới trước mặt bọn họ, cảm nhận được khí thế khủng bố toả ra trên người Dương Diệp, thanh niên kia sợ hãi.

- Bành!

Tử Linh kiếm nhanh chém thẳng vào đầu của thanh niên, năng lượng màu vàng lại xuất hiện lần nữa, nó đã ngăn cản một kiếm của Dương Diệp.

Tay của Dương Diệp run lên, Tử Linh kiếm suýt nữa tụt ra khỏi tay, sau một khắc, trong mắt Dương Diệp bắn ra một tia hào quang tàn nhẫn, quát lên:

- Phá!

Vừa dứt lời, đột nhiên tay phải của hắn ép mạnh xuống dưới.

- Bành!

Một âm thanh như pha lê vỡ nát vang lên!

Cảm nhận được vòng bảo hộ màu vàng năng lượng bị phá nát, thanh niên kinh hãi gần chết, thân thể của hắn theo bản năng tránh sang bên cạnh, nhưng mà vẫn hơi muộn, Tử Linh kiếm của Dương Diệp đã chém vào vai phải của hắn. . . .

- A. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.