- Tiền bối, vãn bối đã mở quan cái, cứu tiền bối ra, nếu không có việc gì khác thì xin tiền bối hãy thả chúng ta đi.
- Ngươi là đang nhắc ngươi có ơn cứu mạng với ta à?
Nữ tử tựa cười mà như không phải cười nhìn Dương Diệp.
Bị đối phương vạch trần, Dương Diệp mặt đỏ lên, nói:
- Chỉ là mất công một cái nhấc tay mà thôi...
Nữ tử nói:
- Vốn ta còn cần một hai trăm năm thời gian nữa mới có thể đi ra, nhưng không ngờ các ngươi lại tới nơi này. Đương nhiên, chủ yếu là tiểu gia hỏa này, vào giây phút nó tiến vào mộ của Trụ Vương, ta liền cảm nhận được khí tức của nó, cho nên ta mới thi triển bí thuật của Cửu Vĩ Hồ để liên hệ với nó. Vốn ta cũng không nghĩ các ngươi thật sự sẽ đến, nhưng các ngươi lại đến thật, hơn nữa còn mở quan tài này, để ta được ra trước, hành động này đối với ta cũng xem như là có ơn.
Dương Diệp trong lòng vui lắm biết nữ nhân trước mắt này cũng coi như là một người tốt, biết tri ân báo đáp. Mà Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh thì cả kinh, thất thanh nói:
- Cửu vĩ thiên hồ, ngươi là Đát Kỷ?
- Nàng ta là mẫu thân của ta!
Nữ tử lạnh nhạt nói.
Công chúa Thương triều!
Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt chấn động, người trước mắt này không ngờ là công chúa của Thương triều, chỉ là hai người không rõ, công chúa của Thương triều này vì sao lại nằm trong quan tài?
- Hiện giờ là thiên hạ của đế quốc Đại Tần à?
Nữ tử đột nhiên hỏi.
Tần Tịch Nguyệt thầm rùng mình, năm đó Thương triều có thể nói bại vong trong tay Tần quốc, nữ nhân này là công chúa Thương triều, chắc chắn là cực hận Đại Tần. Nếu để nàng ta biết thân phận của mình, vậy nữ nhân này hơn phân nửa sẽ không tha cho mình. Tuy không nhìn thấu được thực lực của người trước mắt này, nhưng thực lực của nàng ta khẳng định phải trên Vương Giả cảnh.
- Hiện giờ Nam vực đã nhất thống, nam hiện tại chỉ có đế quốc Đại Tần!
Dương Diệp trầm giọng nói.
- Nhất thống rồi à?
Nữ tử lại hỏi:
- Vậy Nguyên Môn thì sao? Tông môn này còn không?
Nhắc đến Nguyên Môn, trong thanh âm của nữ tử mang theo vẻ lạnh lẽo.
- Vẫn còn, hiện giờ Nguyên Môn là một trong sáu thế lực lớn của Nam vực!
Dương Diệp trả lời.
Nữ tử trầm mặc, không biết đang nghĩ gì, nhưng Dương Diệp biết, những gì nàng ta đang nghĩ nhất định không phải là tốt lành gì, bởi vì sắc mặt của nữ tử mang theo hàn ý.
Lúc này, Tử Điêu sờ sờ tai Dương Diệp, sau đó lóe lên một cái chui vào trong cơ thể hắn, nằm ở trong ao huyền khí mà thiếp đi.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa chui vào trong cơ thể Dương Diệp, nữ tử ở bên cạnh đột nhiên mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, Tần Tịch Nguyệt thấy mà vô cùng khó hiểu. Tuy nàng ta cũng rất hiếu kỳ Tử Điêu và U Minh Lang Vương đó trốn đi đâu, nhưng bởi vì Dương Diệp không nói, nên nàng ta cũng không tiện truy hủy, chỉ cho rằng đó là thuật thần thông gì đó của Huyền thú, nhưng hiện tại nhìn thần sắc của nữ nhân, chỉ sợ không phải là đơn giản như vậy rồi.
Nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của nữ tử, Dương Diệp thầm nghĩ không ổn rồi:
- Tiể gia hỏa, ngươi muốn ngủ thì ít nhất cũng phải đợi thêm chút nữa chứ!
- Nó, nó biến đi đâu rồi?
Nữ tử hỏi.
Dương Diệp chớp chớp mắt, nói:
- Đây là thuật thần thông của nó, ta cũng không rõ lắm, lần sau ta sẽ hỏi nó giúp ngươi...
- Đánh rắm!
Nữ tử nói một câu thô tục, thân hình khẽ động, trực tiếp xuất hiện trước mặt Dương Diệp, sau đó ngọc thủ đặt lên ngực Dương Diệp, trực tiếp bắt đầu thăm dò thân thể Dương Diệp.
Dương Diệp không chút do dự, rút kiếm chém một phát vào nữ tử trước mắt, không hề lưu thủ, Dương Diệp vận dụng kiếm ý và toàn lực.
Tốc độ của một kiếm đó nhanh như tia chớp, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy.
Nhưng mà, cho dù là một kiếm nhanh như tia chớp này lại vẫn bị hai ngón tay ngọc trắng muốt hoàn mỹ kẹp lấy!