Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Diệp cảm thấy đáng tiếc lắc đầu, tâm niệm hắn thoáng động khiến Ẩn Kiếm bay ngược trở về trong tay hắn, sau đó thân hình hắn thoáng động, không quay đầu lại mà nhanh chóng lao về phía xa. Một đòn không có kết quả thì trốn xa ngàn dặm, lúc này Dương Diệp có một chút tác phong của sát thủ!
Lau máu tươi ở chỗ cổ họng, Man Sư ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp đã biến mất khỏi trong tầm mắt, sắc mặt trở nên dữ tợn, hắn đường đường là cường giả Linh cấp, lại có thể thiếu chút nữa bị một nhân loại cảnh giới Tiên Thiên tổn thương, điều này thật sự quá nhục nhã!
- Nhân loại, Man Sư ta xin thề, không giết ngươi thề không làm thú!
Phía sau Dương Diệp truyền đến tiếng gầm gừ của Man Sư....
Phẫn nộ làm cho Man Sư đã quên mất vì sao Dương Diệp có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, quên thuật điều khiển kiếm cùng với thanh kiếm kỳ lạ kia của Dương Diệp, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là ăn sống nuốt tươi nhân loại trước mắt này!
Dương Diệp tiếp tục chạy như điên, ở dưới sự gia tăng của Thần Hành Phù thượng phẩm cùng Tật Phong Ngoa, hắn miễn cưỡng có thể duy trì một khoảng cách cùng Man Sư phía sau, tuy nhiên hắn cũng biết, kéo dài nữa hắn bị đối phương đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ đến đây, chân mày Dương Diệp nhíu chặt, lúc này hắn có chiến cũng không nổi, chạy cũng không thoát, vừa rồi hắn đã thử tập kích qua, thất bại...
Rất nhanh, mắt Dương Diệp sáng rực lên, hắn thiếu chút nữa quên mất một chỗ, đó chính là Đoạn Hồn Uyên, chỉ cần hắn nhảy vào Đoạn Hồn Uyên, người phía sau này chẳng lẽ còn dám đuổi tiếp sao?
Nghĩ đến đây, Dương Diệp lập tức thay đổi phương hướng và lao về phía dãy núi Đoạn Hồn.
Thời gian trôi qua từng chút một, Dương Diệp chạy trốn từ khi trời sáng đến tận đêm, sau đó lại từ đêm chạy trốn tới ban ngày, mà Man Sư ở phía sau hắn lại giống như giòi bám trên mu bàn chân, theo hắn thật sát, làm cho hắn làm thế nào cũng không thể bỏ rơi được đối phương, nếu như không phải có Thần Hành Phù, chỉ sợ hắn đã sớm bị đối phương bắt được.
Chuyện Đế quốc Huyền Thú phát động cường giả Linh cấp, cho dù Man Sư cố gắng che giấu hơi thở của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân loại phát hiện.
Trên một ngọn núi cách dãy núi Thanh Vân nghìn hơn dặm, Thanh Vân Tử dẫn đầu đại biểu của các thế lực lớn đang giằng co với đám người Đế quốc Huyền Thú do Hổ Tông Nguyên dẫn đầu, hai bên bước vào tư thế chuẩn bị, dường như trong phút chốc sẽ chiến đấu!
- Hổ Tông Nguyên, Đế quốc Huyền Thú ngươi lại dám phá hủy quy định sao?
Thanh Vân Tử lạnh lùng nhìn Hổ Tông Nguyên, trong giọng nói hoàn toàn không che giấu sự tức giận.
Hổ Tông Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thanh Vân Tử, lúc trước ta đã nói qua, Đế quốc Huyền Thú ta phái cường giả Linh cấp ra, chỉ là vì con huyền thú thần bí này, bọn họ sẽ không ta tay với đệ tử môn hạ của các ngươi. Đương nhiên, nếu như môn hạ của các ngươi ngăn cản hắn, vậy không trách được chúng ta!
Thanh Vân Tử nghe vậy lại trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không có nói gì. Hắn đương nhiên biết Hổ Tông Nguyên đang giở trò lưu manh, nhưng không thể không nói, Phủ Tông Nguyên làm vậy cũng rất hợp với ý của hắn!
Nếu Nguyên Môn không chiếm được loại phương pháp khống chế huyền thú này, vậy các tông môn khác cũng đừng mong nhận được. Nghĩ đến này, Thanh Vân Tử hoàn toàn im lặng, thấy Thanh Vân Tử im lặng, các thế lực khác cũng im lặng. Rõ ràng, lúc này bọn họ cùng Thanh Vân Tử đều nghĩ tới chuyện chuyện!
Kiếm Tông Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thi đương nhiên sẽ không im lặng, bất kể nói thế nào, lúc này Dương Diệp đại biểu cho Kiếm Tông! Khi Ngọc Hành vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Hổ Tông Nguyên đột nhiên nhìn về phía bọn họ, sau đó lạnh lùng nói:
- Có lẽ hai vị còn không biết, lần này ở trong dãy núi Thanh Vân, đệ tử Kiếm Tông của các ngươi nội chiến, ngoại trừ Mộ Dung Yêu ra, tất cả đệ tử Kiếm Tông còn sống sót đều bị thiếu niên Dương Diệp này chém giết, đúng rồi, Tư Đồ Vinh cũng bị chém giết. Phải biết lúc đó có hàng vạn huyền giả nhân loại cùng vô số huyền thú nhìn thấy, nói vậy lúc này Thanh Vân Tử cũng đã nhận được tin tức đi, các ngươi có thể hỏi hắn!
Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thi nghe vậy thì biến sắc, Ngọc Hành quay đầu lại nhìn về Thanh Vân Tử, chỉ thấy Thanh Vân Tử nói:
- Ngọc Hành huynh, Hổ Tông Nguyên không lừa ngươi, lần này đệ tử Kiếm Tông ngươi tham gia Thanh Vân Bảng, ngoại trừ Mộ Dung Yêu ra, tất cả mọi người đã chết ở trong tay của Dương Diệp, loại đệ tử đại nghịch bất đạo như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn thiên vị nữa sao?
- Chà chà...
Lúc này, bộ xương khô đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, nói:
- Đồng môn tương tàn, Ngọc Hành, không nghĩ tới Kiếm Tông ngươi lại có thể sẽ xảy ra chuyện đồng môn giết hại lẫn nhau, ha ha....
Sắc mặt Ngọc Hành khó coi, hắn hiểu rõ về tính cách của Dương Diệp, người này tuyệt nói có thủ đoạn độc ác, chẳng qua là Ngọc Hành không nghĩ tới đối phương lại dám tiêu diệt đệ tử Kiếm Tông ở trong dãy núi Thanh Vân, chẳng lẽ hắn lại thật sự cho rằng có Lâm Sơn che chở, Kiếm Tông sẽ không đối phó với hắn sao?
- Ta không tin hắn sẽ làm như vậy!