Vô Địch Kiếm Vực

Chương 123: Chương 123: Đại địa hùng vương (2)




- Các ngươi đừng nghĩ phá vỡ kết giới này, muốn sống thì đi giết Đại Địa hùng vương sau lưng các ngươi. Giết nó xong, chúng ta sẽ mở kết giới ra!

Gã học sinh của Minh Vũ học viện cười lạnh một tiếng:

- Giết Đại Địa hùng vương rồi ngươi sẽ mở kết giới ra? Ngươi cho rằng bọn ta đều là con nít ba tuổi chắc?

Nói xong, hắn xoay người về phía Đại Địa hùng vương và nói với nó:

- Hùng vương, ta biết ngươi có thể nghe hiểu tiếng người, chuyện lúc trước là bọn ta sai, bọn ta xin lỗi ngươi. Hiện giờ tình cảnh của chúng ta giống nhau, chúng ta hẳn là đồng tâm hiệp lực phá vỡ kết giới, ngươi cảm thấy thế nào?

Sáu người còn lại bên trong kết giới cũng là vội vàng xin lỗi, bọn họ bây giờ chỉ có hợp tác với Đại Địa hùng vương mới có một con đường sống!

Thấy thế, Tuyên Minh biến sắc. Nếu như mấy người này hợp tác với Đại Địa hùng vương, không thể nghi ngờ là một phiền toái lớn với ba người bọn họ. Ngay khi y chuẩn bị dặn dò ba ngươi xung quanh sớm động thủ thì Đại Địa hùng vương tỏ thái độ.

Đại Địa hùng vương khinh thường nhìn bảy người bên trong màn sáng, sau đó trầm mặc, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Dương Diệp đang nấp, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ đầy tính người.

Nhận thấy được ánh mắt Đại Địa hùng vương, Dương Diệp cả kinh trong lòng. Đại Địa hùng vương đã phát hiện hắn, xem ra Đại Địa hùng vương này thực sự đang giấu giếm thực lực!

- Nhóc con, mi có thể đối phó được tên này hay không?

Dương Diệp trầm giọng hỏi.

Bị Dương Diệp nghi ngờ, chồn tía vô cùng bất mãn, móng vuốt nhỏ quơ quào vài cái trên mặt Dương Diệp, sau đó liền chuẩn bị đi đối phó Đại Địa hùng vương. Dương Diệp vội vàng cản nó, làm hắn phải xin lỗi vô số lần, nó mới yên tĩnh lại.

Ở bên kia, nhìn thấy Đại Địa hùng vương tỏ thái độ, bảy người bên trong màn sáng lập tức tâm trạng xuống dốc. Chiến là chết, không chiến cũng chết, bảy người bọn họ đã vào thế khó.

Nhìn thấy thái độ của Đại Địa hùng vương, Tuyên Minh cười phá lên, quả nhiên thú vương đều là vô cùng cao ngạo. Nhưng ngay lập tức, tiếng cười của y chợt im bặt, bởi vì Đại Địa hùng vương giơ lên một bàn tay đánh vào màn sáng!

Phành!

Một tiếng động lớn kinh thiên, mặt đất lắc lư, màn sáng không bị phá nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trên màn sáng đã xuất hiện những vết rạn li ti.

Phành!

Lại là một chưởng, khe nứt trên màn sáng gia tăng.

Phành...

Khi đến chưởng thứ mười, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, màn sáng ầm ầm vỡ vụn.

Sau khi đập nát màn sáng, Đại Địa hùng vương không đi công kích mấy người ở đây mà ngồi ở một bên, dáng vẻ xem trò vui, nhân loại với nhân loại chém giết lẫn nhau, chẳng phải là rất thú vị hay sao?

Màn sáng vỡ vụn, mấy người Thanh Tuyết vui vẻ trong lòng, mà đám người Tuyên Minh gần đó thì biến sắc. Bởi vì nếu như mấy người kia sống sót rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, vậy thì đây chắc chắn là tai họa đối với bọn họ. Bọn họ không phải là đệ tử yêu nghiệt của Nguyên môn, Nguyên môn sẽ không vì bốn người bọn họ mà đắc tội với hai tông môn của Đại Tần đế quốc.

Nếu như mấy kẻ này sống rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, kết cục tốt nhất của bốn sư huynh đệ bọn họ cũng là tu vi bị phế, trục xuất Nguyên môn!

Bốn người Tuyên Minh nhìn nhau, sau đó gật đầu, giờ khắc này bọn họ đều nghĩ giống nhau.

Chẳng bao lâu, mấy người Thanh Tuyết cũng phát hiện bất thường, khi nhìn thấy ánh mắt của đám người Tuyên Minh, bọn họ biết đối phương là muốn diệt khẩu!

Một gã nam tử trong Minh Vũ học viện rất nhanh đã làm ra quyết định, cổ tay chợt động, bốn tấm phù lục xuất hiện ở trong tay, búng ngón tay bắn ra, trong nháy mắt ba tấm phù lục dính vào trên người ba gã học sinh Minh Vũ học viện. Gã nói:

- Chúng ta không phải là đối thủ của bốn người bọn họ, đây là Thần Hành phù trung phẩm, mau chạy đi!

Nói xong, hắn do dự một chút, lại lấy ra hai tấm Thần Hành phù đưa cho hai người Hạo Nguyệt tông, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy đi cùng với ba gã học sinh Minh Vũ học viện. Hạo Nguyệt tông là đứng đầu trong tam tông, tạo mối quan hệ với bọn họ chắc chắn là mới có lợi. Về phần Thanh Tuyết thì hắn không để vào mắt, đệ tử Kiếm Tông có ý nghĩa kết giao gì? Thần Hành phù trung phẩm hết tận mấy vạn kim tệ đấy!

Ngoại trừ Thanh Tuyết, sau khi dùng Thần Hành phù sáu người còn lại liền chạy về phía cửa ra của hẻm núi.

Tuyên Minh mặt mày âm u, lạnh giọng nói:

- Giao ả ta cho Tưởng Vệ đi!

Nói xong y cũng lấy ra ba tờ Thần Hành phù mà vỗ vào mình và hai người khác, sau đó đuổi theo sau sáu người kia.

Nhìn Tưởng Vệ đứng ở đối diện, Thanh Tuyết nắm thật chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận và không cam lòng. Nàng biết, từ lúc nàng bước vào đội nhóm được thành lập tạm thời này thì nàng vẫn luôn bị khinh thường, chỉ là không ngờ lần này đối phương lại trắng trợn như vậy.

Tưởng Vệ không nhiều lời vô ích, trường thương vung lên, thân hình chuyển động, đâm mũi thương về phía Thanh Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.