Dương Diệp gật đầu một cái nói.
- Nó không tham dự vào sao?
- Không!
- Nhưng ta không tin ngươi!
Khiếu Lang nói:
- Nhân loại các ngươi đều một đám người tham lam giả dối, chuyện nói một đằng làm một nẻo đối với các ngươi là chuyện cơm bữa, không phải sao?
Đúng lúc này, Tử Điêu trên vai Dương Diệp đột nhiên vọt đến giữa sân, sau đó dùng móng nhỏ chỉ vào nó, hình như đang đảm bảo thay Dương Diệp.
Khiếu Lang thấy thế lại không nói gì nữa. Ở Thập Vạn Đại Sơn, huyền thú bình thường đều đặc biệt giữ lời hứa, bởi vì không giữ lời hứa thì ngươi sẽ không thể nào sống ở đó được nữa, đặc biệt là những huyền thú có thực lực cường hãn, bọn họ trọng chữ tín hơn, bởi vì nếu như không giữ lời hứa, không ai bằng lòng thuần phục bọn họ!
Mà thực lực của con vật nhỏ thần bí trước mắt này không thể nói là cường hãn hơn hắn quá nhiều, nhưng tuyệt đối không yếu hơn hắn được, dù sao hắn cũng không muốn chiến đấu với nó.
Khiếu Lang im lặng một lát rồi nhìn về phía Dương Diệp, sau đó nói:
- Nhân loại, ta đánh cược với ngươi!
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như không muốn làm tay chân của ta và đoạt lại cây Băng Linh Thánh, tốt nhất ngươi vẫn nên khôi phục lại bản thể sẽ thỏa đáng hơn đấy!
Khiếu Lang bật cười, nói:
- Nhân loại, ngươi quá coi trọng chính mình rồi, mười quyền, trong mười quyền ta sẽ giải quyết được ngươi!
Dương Diệp nghe vậy lại âm thầm lắc đầu, xem ra khinh địch sơ suất không chỉ có là khuyết điểm trí mạng của rất nhiều huyền giả nhân loại, huyền thú cũng vậy. Dù sao trong lòng hắn cũng âm thầm quyết định, không quan tâm đối mặt với bất cứ kẻ địch nào, hắn đều sẽ không khinh địch sơ suất, bởi vì khinh địch sơ suất thường có ý nghĩa là mất mạng
- Nhân loại, ngươi ra tay trước, nếu không đợi lát nữa ngươi sẽ không có cơ hội đâu!
Khiếu Lang ngạo nghễ đứng ở đó khẽ nói một tiếng.
Dương Diệp khẽ gật đầu rồi cổ tay buông lỏng, Tử Linh Kiếm hóa thành một luồng ánh sáng màu tím bay lên trên không trung, cùng lúc đó, chân phải hắn chợt đạp xuống đất, mượn lực đẩy từ mặt đất truyền đến, thân thể giống như một quả đạn pháo bắn mạnh về phía Khiếu Lang, khi cách Khiếu Lang chỉ có mấy trượng, huyền khí trong cơ thể Dương Diệp điên cuồng tràn vào bên trong Tật Phong Ngoa, đồng thời thi triển ra Tật Phong Bộ, ở dưới sự gia tăng của Tật Phong Ngoa cùng Tật Phong Bộ, lúc này tốc độ của Dương Diệp đột nhiên tăng nhanh gấp nhiều lần, trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách mấy trượng!
Khiếu Lang nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà sắc mặt vẫn thản nhiên, tốc độ nhanh thì có thể thế nào? Có thể phá được phòng ngự của hắn sao? Theo hắn nghĩ thì không có khả năng!
Sau khi đi tới trước mặt Khiếu Lang, tay trái của Dương Diệp khẽ động, bất chợt một kiếm ý vô hình sắc bén khủng khiếp phóng mạnh ra ngoài, tay phải hắn thoáng động, rút kiếm đâm thẳng vào ngực của Khiếu Lang.
Đối mặt con huyền thú hóa hình Vương cấp này, Dương Diệp đương nhiên sẽ không sơ suất, cho nên ngay từ lúc đầu hắn đã trực tiếp thi triển ra kiếm ý, hơn nữa còn là tầng thứ hai!
Khi thấy Dương Diệp thi triển ra kiếm ý, sắc mặt Khiếu Lang cuối cùng thay đổi, hắn biết mình đã khinh địch, tuy nhiên lúc này đã muộn rồi, bởi vì khoảng cách giữa hắn cùng với Dương Diệp thật sự quá gần, hơn nữa bởi sơ suất của hắn nên đối phương chiếm tiên cơ, nói cách khác, lúc này hắn chỉ có thể cố gắng đỡ lấy một kiếm này của Dương Diệp!
- Xuy!
Ẩn Kiếm hoàn toàn không bị ngăn cản phá vỡ phòng ngự của Khiếu Lang, xuyên qua ngực của Khiếu Lang, lúc này Khiếu Lang cũng làm ra phản kích, tay phải của hắn nắm chặt thành quyền kèm theo tiếng xé gió chói tai vang lên, đánh thẳng về phía mặt của Dương Diệp.
Cổ tay của Dương Diệp buông lỏng thả Ẩn Kiếm ra, đầu nghiêng sang phía bên trái, tránh thoát được nắm đấm của Khiếu Lang, sau đó chân phải giẫm xuống mặt đất, thân thể húc mạnh về phía trước, đập thẳng vào trên thân thể của Khiếu Lang.
- Ầm!
Hai người vừa mới tiếp xúc thì lập tức tách ra, Dương Diệp lui về phía sau sáu bước, Khiếu Lang cũng lui về phía sau sáu bước!
Đúng lúc này, con ngươi của Khiếu Lang đột nhiên co lại, thân hình thoáng động, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó nhưng vẫn quá muộn rồi, chỉ thấy ngực hắn đột nhiên có một dòng máu tươi bắn ra một cách quỷ dị, một lỗ kiếm lại xuất hiện ở chỗ ngực của hắn.
Khiếu Lang cúi đầu nhìn hai lỗ máu trước ngực mình mà sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, trầm giọng nói:
- Kiếm nhìn không thấy, kiếm kỹ quỷ dị, còn có kiếm ý trong truyền thuyết của nhân loại, nhân loại, không thể không thừa nhận là lúc trước ta đã xem thường ngươi!
Đúng vậy, cho tới nay Dương Diệp còn có một con át chủ bài, đó chính là tăng thêm ngự kiếm thuật cho Ẩn Kiếm, từ trình độ nào đó mà nói, loại cách thức công kích quỷ dị này đã không kém ánh sáng màu tím quỷ dị của Tử Điêu kia. Đương nhiên, nó còn không sánh bằng ánh sáng màu tím của Tử Điêu, bởi vì chiêu này của hắn vẫn có thể tìm ra dấu vết, mà ánh sáng màu tím của vật nhỏ lại chân chính xuyên qua ngăn cản của không gian!
Nhìn hai lỗ kiếm trên ngực của Khiếu Lang, Dương Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể huyền thú này rất cường hãn, chịu hai kiếm của hắn lại vẫn giống như không có việc gì, nếu như là nhân loại thì hiện tại hắn đang quét dọn chiến lợi phẩm rồi!