Dưới ánh trăng, Phượng Vũ lơ lửng trên không trung, ở sau lưng bà ta có một đôi cánh chim do huyền khí biến ảo thành. Phượng Vũ sắc mặt âm u, hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào U Minh lang mà Dương Diệp đang cưỡi, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
U Minh lang chỉ có thực lực Huyền giả cửu phẩm, theo đạo lý mà nói huyền thú cấp bậc này sẽ không thể làm cho bà ta thất thố, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có hai tên nhân loại ngồi trên lưng của U Minh lang này.
Ở Nam vực, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, quan hệ của huyền thú và nhân loại không quá gay gắt, nhưng tuyệt đối không thể nói là giao hảo được. Công bằng mà nói, đó chính là không qua lại với nhau, đương nhiên, nếu có nhân loại dám một mình bước vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn, đây chắc chắn là có đi mà không có về. Đồng dạng như vậy, nếu có huyền thú dám một mình bước vào thế giới loài người thì cũng sẽ bị mổ bụng lấy đan.
Mà hiện giờ, một con huyền thú cửu giai vốn nên xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn lại có thể để cho nhân loại cưỡi lên, còn lại là một Huyền giả Phàm Nhân cảnh. Điều này làm cho Phượng Vũ nghi ngờ đồng thời khiếp sợ đến suy nghĩ cũng hơi rối loạn.
Phượng Vũ hít sâu một hơi, đè nén kinh hãi trong lòng, ánh mắt bà ta lóe sát khí, nghĩ thầm tiểu tử này không thể giữ lại, nếu không, cho dù là chẳng uy hiếp được Bách Hoa cung thì ngày sau trưởng thành cũng là một phiền toái không nhỏ!
Cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người Phượng Vũ, Dương Diệp rùng mình, sau đó nói với con chồn tía bên trong vòng xoáy đan điền của mình:
- Tiểu tử kia, tuy rằng ta không biết ngươi rốt cuộc là một tồn tại thế nào, thế nhưng ta biết ngươi chắc chắn có lai lịch bất phàm, đợi một lát nữa ngươi hãy trốn đi. Nếu như ngươi có năng lực mà nói, ngươi thay ta mang muội muội ta đi, còn nếu không có, ngươi cứ trốn đi đi. Với năng lực của ngươi, bà ta chắc hẳn là không bắt được ngươi đâu!
Dương Diệp tin tưởng vào năng lực chạy trốn của chồn tía, phải biết là người áo đen trước kia còn mạnh hơn nữ nhân trước mắt không biết bao nhiêu lần, thế nhưng người áo đen đó cũng không thể bắt được chồn tía, nữ nhân này thì khỏi cần phải suy nghĩ.
Bên trong vòng xoáy đan điền, chồn tía chớp chớp đôi mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ là cặp móng nho nhỏ đã hiện ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
- Tại... tại sao bà lại muốn bắt mẫu thân của bọn ta...
Nhìn thấy Phượng Vũ bay trên không, Tiểu Dao có hơi sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Phượng Vũ không trả lời, trái lại là hỏi Dương Diệp:
- Tại sao Huyền thú cửu giai lại theo ngươi, đừng nói với ta nó là thú cưng của ngươi.
Ở Nam vực, một vài quý tộc thích nuôi thú cưng, nhưng những con thú cưng này phần lớn đều là dưới ngũ phẩm, hơn nữa là loại huyền thú vô cùng ngoan ngoãn, còn loại huyền thú cửu giai, hơn nữa còn có sức chiến đấu dũng mãnh như U Minh lang, bà ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe bao giờ.
- Bách Hoa cung sẽ xử trí mẫu thân ta như thế nào?
Dương Diệp hỏi một đằng đáp một nẻo.
Phượng Vũ không trả lời, ngược lại cho ra điều kiện:
- Nói cho ta biết tại sao ngươi có thể khống chế con huyền thú cửu giai này, ta có thể không giết ngươi mà cho ngươi làm hoa nô của Bách Hoa cung.
- Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đi!
Dương Diệp nhìn Phượng Vũ mà nói.
Phượng Vũ nhướng mày, trong lòng có chút không vui, thế nhưng nghĩ đến phương pháp Dương Diệp khống chế huyền thú, bà ta đành thỏa hiệp.
- Ngươi yên tâm, Bách Hoa cung sẽ không xử tử ả, chắc là sẽ nhốt ả ở đáy vực Tuyệt Tình nhai, để ả chịu hành hạ bởi âm sát hàn phong và độc Tuyệt Tình hoa. Những người xúc phạm cung quy trước đây đều như thế, chính là giết gà dọa khỉ. Đáng tiếc phương pháp này cũng chẳng hữu hiệu bao nhiêu, cũng không biết năm nay Bách Hoa cung có thể đổi phương thức hay không!
Dương Diệp hít sâu một hơi, nhìn về phía Phượng Vũ, dữ tợn cười lên mà nói:
- Ta Dương Diệp xin thề, hôm nay nếu ta không chết, tất cả dằn vặt của các ngươi đối với mẹ ta ngày sau ta sẽ hoàn trả các ngươi gấp trăm lần!
Phượng Vũ nhếch mép khinh thường:
- Ngày hôm nay ta coi như là đã biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình. Đừng nói ngươi chỉ là một gã Phàm Nhân cảnh có thiên phú không tệ, cho dù ngươi là Tôn Giả cảnh thì với Bách Hoa cung ta mà nói, cũng chỉ là một con kiến hơi cường đại một chút mà thôi. Nội tình Bách Hoa cung ta không phải điều mà người có thể tưởng tượng. Được rồi, vốn ta còn không muốn giết ngươi, chỉ cho ngươi làm hoa nô, bây giờ xem ra là không cần nữa. Đừng tưởng rằng ngươi không nói thì ta sẽ không có biện phát lấy được bí mật của ngươi!
- Lão gà mẹ, vậy sao ngươi còn chưa động thủ?
Dương Diệp cười dữ tợn.
Trong mắt Phượng Vũ lóe lên sát khí, ngay lúc chuẩn bị động thủ thì đột nhiên bà ta lại nhướng mày, ánh mắt nhìn quét xung quanh, trầm giọng nói:
- Nếu đã đến rồi thì ra đây đi!
Một cái bóng trắng hiện ra, một người nữ tử mặc váy trắng, tay cầm trường kiếm màu xanh xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp. Nữ tử chẳng phải ai khác, chính là Tô Thanh Thi, người từng có ước định với Dương Diệp.
Nhìn thấy Tô Thanh Thi, Dương Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ chết nhưng lại sợ Tiểu Dao sẽ chết cùng với mình. Tuy rằng hắn không biết vì sao Tô Thanh Thi xuất hiện ở đây, thế nhưng điều này không quan trọng nữa, bởi vì Tiểu Dao đã an toàn rồi.
- Người của Kiếm Tông?
Phượng Vũ nhướng mày, trầm giọng hỏi.
Tô Thanh Thi nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nhìn về phía Phượng Vũ, gật đầu nói:
- Hắn là đệ tử của Kiếm Tông ta, ngươi không thể động vào hắn!
Phượng Vũ híp hai mắt:
- Hắn là con trai của đệ tử xúc phạm cung quy Bách Hoa cung ta, ngươi hẳn cũng biết cung quy của Bách Hoa cung ta.
Choang!
Trường kiếm màu xanh trong tay Tô Thanh Thi đột nhiên thoát ra khỏi ngọc thủ của nàng, mang theo một cái bóng xanh phóng lên cao, phát ra một tiếng kiếm minh lanh lảnh.
- Vậy thì đánh một trận đi!
Nhìn thấy thanh trường kiếm màu xanh này, ánh mắt Phượng Vũ lóe lên chút nghiêm trọng, không ngờ lại là huyền kiếm địa phẩm! Bà ta và nữ tử trước mắt có cảnh giới sấp xỉ nhau, vốn là cho dù đánh một trận bà ta cũng không sợ, thế nhưng kiếm của đối phương lại là địa phẩm, mà huyền bảo của bà ta chỉ là Huyền cấp cao phẩm, nhưng mà khác biệt lại lớn đến như vậy. Điều này làm cho bà ta có hơi do dự, cảnh giới và thực lực tương đương nhau, huyền bảo và huyền kỹ chính là mấu chốt quyết thắng bại.
- Bách Hoa cung ta không có ân oán với Kiếm Tông, hơn nữa giữa ân oán của Kiếm Tông và Quỷ tông, Bách Hoa cung ta cũng đều giữ thế trung lập. Hiện giờ ngươi thật sự muốn vì một đệ tử ngoại môn mà kết thù oán với Bách Hoa cung sao?
Phượng Vũ trầm giọng nói.
Tô Thanh Thi vận chuyển huyền khí trong cơ thể, lạnh nhạt nói:
- Có kết oán hay không, không phải một trưởng lão như ngươi có thể quyết định. Đừng nhiều lời nữa, nếu muốn giết hắn, vậy thì ra tay đi!
Nói đoạn, một khí thế kinh khủng nháy mắt phủ ập về phía Phượng Vũ.
Phượng Vũ đang muốn nói tiếp thì đột nhiên một luồng khí thế đã bao phủ lên bà ta, Phượng Vũ biến sắc, thất thanh nói:
- Kiếm thế, lại là kiếm thế, cô là Tô tiên tử của Kiếm Tông?
- Phải!
Tô Thanh Thi thừa nhận nói.
Nhìn thấy Tô Thanh Thi thừa nhận, trong lòng Phượng Vũ chẳng còn chút chiến ý nào. Phải biết rằng, Tô Thanh Thi chính là cường giả có thứ tự trên Tiềm long bảng. Tiềm long bảng đó là tồn tại thế nào chứ? Cũng giống như Thanh Vân bảng, đó là chỗ tất cả yêu nghiệp tập trung. Tuy rằng cảnh giới của bà ta và Tô Thanh Thi sấp xỉ nhau, thế nhưng bà ta biết, cho dù đối phương không có huyền kiếm địa phẩm, bà ta cũng không phải là đối thủ của nàng.
- Tô tiên tử, mặc dù ta không địch lại cô, thế nhưng việc này Bách Hoa cung ta sẽ không từ bỏ ý đồ, ngày khác Bách Hoa cung ta chắc chắn sẽ đi đến Kiếm Tông, đòi tông chủ của các ngươi một lời giải thích!
Bỏ lại mấy câu hung ác, Phượng Vũ xoay người rời đi. Lúc này bà ta có hơi hối hận, hối hận vừa rồi để mấy tên Bách Hoa vệ khác rời đi, bằng không lấy sức của năm người bọn họ, cho dù Tô Thanh Thi có mạnh đi nữa cũng không phải là đối thủ.
Nhìn thấy Phượng Vũ bị Tô Thanh Thi dọa lui, Dương Diệp lẩm bẩm nói trong lòng:
- Đây là thực lực, đây là thực lực sao, Dương Diệp ta cũng phải có thực lực như vậy, Dương Diệp ta còn phải có thực lực mạnh hơn cả thế này...
- Tỷ tỷ, tỷ cứu mẹ của ta có được hay không?
Trên lưng sói, Tiểu Dao cầu khẩn Tô Thanh Thi. Tuy rằng nàng không biết gì về thực lực và cảnh giới, nhưng nàng biết đại tỷ tỷ trước mắt vô cùng lợi hại, bởi vì nữ nhân biết bay kia đã bị đại tỷ tỷ trước mắt này dọa lui, cho nên nàng cho rằng, chỉ cần vị tỷ tỷ trước mắt bằng lòng thì nhất định là có thể cứu mẫu thân ra.
Nghe thấy lời nói của Tiểu Dao, Dương Diệp cũng nhìn về phía Tô Thanh Thi. Hắn cũng không có chủ nghĩa đại nam tử cùng với thứ tự tôn quái lạ gì đó, nếu như Tô Thanh Thi có thể cứu mẫu thân mình, để cho mẫu thân không phải chịu khổ nữa, hắn sẽ cảm kích từ tận đáy lòng chứ không hề cảm thấy mình khiếp nhược vì nhận trợ giúp từ nữ nhân.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hai huynh muội, Tô Thanh Thi có hơi không đành lòng, nhưng nàng vẫn lắc đầu một cái. Cứu Dương Diệp là đã rất có thể tạo thành mâu thuẫn giữa Kiếm Tông và Bách Hoa cung, nếu như nàng lại xuất thủ cứu mẫu thân Dương Diệp, vậy thì không còn là có rất có thể nữa mà là trở thành tuyệt đối. Với tình hình hiện giờ, Kiếm Tông thật sự là không thể có mâu thuẫn lớn nào với Bách Hoa cung được.
Tiểu Dao còn muốn nói cái gì thì đã bị Dương Diệp ngăn lại, hắn nói:
- Tiểu Dao, đừng cầu xin nữa. Ca ca sẽ đi cứu mẫu thân, ca ca hứa với muội nhất định sẽ cứu mẫu thân ra, để cho cả nhà chúng ta đoàn viên!
- Hu hu... Tại sao bọn họ lại bắt mẫu thân chứ, tại sao...
Tiểu Dao xoay người ôm ghì lấy Dương Diệp, khóc không thành tiếng.
Một lát sau, Tiểu Dao đã ngủ say trong lòng Dương Diệp.
- Ngươi oán ta không?
Lúc này, Tô Thanh Thi đưa lưng về phía Dương Diệp mà hỏi. Lần này nàng đến An Nam thành là vì biết được Liễu Thanh Vũ cùng với hai đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông muốn đối phó Dương Diệp, nhưng thật không ngờ khi đến An Nam thành lại gặp phải chuyện vừa nãy.
Dương Diệp xoa xoa đầu Tiểu Dao, thấp giọng nói:
- Lúc đầu thì có một chút, thế nhưng bây giờ thì không còn. Ngươi có thể vì ta và muội muội ta mà đắc tội Bách Hoa cung, ta thật bất ngờ và cảm kích. Nhưng mà ngươi yên tâm, mạng của ta ngươi cứu không uổng, ta sẽ cố gắng xông vào Thanh Vân bảng!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, thanh kiếm trong tay Tô Thanh Thi khẽ run lên, môi màng mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì.