Nghĩ đến Kiếm Tông muốn giao hắn và muội muội ra, trong lòng Dương Diệp liền như muốn bốc hỏa. Từng có lúc, Dương Diệp hắn cũng coi Kiếm Tông là chỗ dựa của mình, cũng lấy làm vinh hạnh vì là đệ tử của Kiếm Tông, nhưng Kiếm Tông đối đãi với hắn như thế nào? Bách Hoa cung tùy tiện phái mấy trưởng lão đến là trưởng lão của Kiếm Tông liền không chút do dự giao hắn và muội muội ra ngay.
Chỗ dựa như vậy thì cần làm gì?
Nữ tử khẽ há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ hóa thành một tiếng than khẽ. Là người trong hoàng thất, nàng ta rất thấu hiểu đạo lý này.
Trầm mặc một lúc, nàng ta lại mở miệng, nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết ngươi từng gặp phải chuyện gì, nhưng vẫn muốn khuyên một câu. Với tư chất của ngươi nếu được bồi dưỡng trọng điểm ở học viện hoàng gia, ngày sau nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Về phần nói bị vứt bỏ, ta cảm thấy, nếu không muốn bị chỗ dựa của mình vứt bỏ, vậy thì chỉ đành cố gắng biến thành mạnh hơn, khiến giá trị của bản thân ngày càng cao, như vậy chỗ dựa sao nỡ vứt bỏ ngươi?
Dương Diệp cười cười, nói:
- Nói đi nói lại vẫn không phải là dựa vào chính mình à? Về phần tài nguyên tu luyện gì đó, rất xin lỗi, ta không thiếu. Còn nữa, đừng có gọi ta là tiểu đệ đệ, ngươi có thể gọi ta là Diệp Dương.
Nghe vậy, nữ tử lại thở dài một tiếng, có điều nàng ta sẽ không bỏ cuộc, chỉ là tạm thời không thể khiến thiếu niên tên là Diệp Dương này thay đổi tâm ý mà thôi. Có điều cũng không sao, làm việc tốt thường gian nan, nàng ta vẫn có cơ hội.
- Không đúng!
Dương Diệp đột nhiên quay đầu nhìn nữ tử, sau đó quan sát nàng ta một lúc, nói:
- Ngươi hy vọng ta gia nhập học viện hoàng gia gì đó như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Đừng nói với ta là vì đế quốc Đại Tần, ta thấy ngươi cũng không giống như loại người vì nước vì dân.
Nữ tử chớp chớp mắt, một lúc sau thì nhoẻn miệng cười, nói:
- Ngươi chắc cũng biết tỷ tỷ ở trong hoàng thất Đại Tần có thân phận không tầm thường, một khi đã như vậy thì tỷ tỷ tìm kiếm nhân tài cho đế quốc Đại Tần thì có gì không đúng? Vả lại, tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao? Nếu ngươi gia nhập học viện hoàng gia, đồng thời lọt được vào trong mười thứ hạng đầu của học viện hoàng gia, vậy tỷ tỷ lần này đào hôn không chỉ không có tội mà còn có công. Đây chính là nhất cử lưỡng tiện đó!
Dương Diệp nhìn nữ tử với vẻ hoài nghi, trực giác nói với hắn rằng lời nói của nữ tử trước mắt này không thể tin được, nhưng hắn lại không thể phủ nhận, lời nói của nữ tử trước mắt này rất có lý, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy nữ tử trước mắt này khẳng định không phải là vì hai nguyên nhân đó.
Một lúc sau, Dương Diệp lắc đầu, không suy nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao này nữa. Bất kể nữ tử có chủ ý gì nói chung là hắn cũng đã quyết định, sau khi đến di tích Thương triều đó rồi sẽ mỗi người đi một ngả với nữ nhân này. Hắn thật sự không muốn cứ đi cùng một nữ nhân tâm tư khó lường.
- Diệp Dương, nữ tử đó ngươi thích có đẹp bằng ta không? Dáng người có ngon như ta không?
Nữ tử đột nhiên hỏi.
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Thôi đừng nói làm gì, ta sợ sẽ đả kích ngươi.
- Đả kích ta?
Nữ tử nhướn mày, nói:
- Tỷ tỷ không tin trên đời này có dung nhan của người nào có thể đả kích ta.
Bên trong ngữ khí mang theo vẻ tự tin mãnh liệt.
- Ngươi chưa từng nghe nói trong mắt tình nhân có mỹ nữ à?
- Dương Diệp nói:
- Nàng ta ở trong mắt ta chính là đẹp nhất, nói chung là đẹp hơn ngươi gấp mười lần. Không, là một trăm lần. Không các ngươi căn bản là không hề có tính so sánh!
Vất vả lắm mới một cơ hội để đả kích nữ nhân này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Được rồi, cứ coi là nàng ta đẹp hơn tỷ tỷ đi!
Nữ tử cười duyên:
- Nhưng nàng ta có biết phong tình như tỷ tỷ không? Tỷ tỷ nói nhỏ với ngươi nhé, thủ pháp hầu hạ nam nhân của tỷ tỷ có cả trăm loại, chỉ tư thế thôi cũng có mấy chục loại, nếu ngươi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cam đoan ngươi mỗi ngày sẽ sung sướng vô cùng, thế nào?
Khóe miệng Dương Diệp giật giật, người ngồi sau có còn là nữ tử nữa không? Cho dù là một số nam nhân cũng không cường đại được bằng nàng ta! Một lúc sau, hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi đúng là một yêu nữ.
Nữ tử còn chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên nàng ta vỗ vỗ vai Dương Diệp, sau đó chỉ vào một địa động tối đen ở xa xa, nói:
- Tiểu đệ đệ, chúng ta tới rồi!