Vô Địch Kiếm Vực

Chương 392: Chương 392: Dương gia? (1)




Nhìn thấy người trung niên ra tay, trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia sát ý, hắn không phải là một người thích gây sự, nhưng hắn càng không phải là một người sợ phiền phức! Cho nên…

Khi người trung niên đi tới trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp rút kiếm lại không chút lưu tình chém xuống, một kiếm này nhanh chóng vô cùng!

Tử Linh Kiếm vừa tiếp xúc đến cánh tay của người trung niên, người trung niên lập tức kinh hãi gần chết, muốn lùi trở ra, nhưng vẫn muộn rồi, xoẹt một tiếng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh tay của người trung niên mang theo một dòng máu tươi trực tiếp bay ra ngoài!

Còn chưa kết thúc, chỉ thấy giữa sân có một đường ánh sáng màu vàng hiện lên, sau đó hai mắt của người trung niên lập tức trợn tròn, đầu của người trung niên từ trên cổ rơi xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người nhất thời ngây người. Một cường giả cảnh giới Vương Giả lại như vậy bị một huyền giả cảnh giới Tiên Thiên giết chết trong nháy mắt?

Dương Dũng lại giống như bị trói chặt vậy, nhìn chằm chằm vào người trung niên không có đầu đã nằm trên mặt đất, đây chính là tam thúc của hắn đấy, là cường giả cảnh giới Vương Giả đấy, không ngờ lại bị một kiếm của đối phương giết chết trong nháy mắt như vậy? Làm sao có thể như vậy được?

Dương Dũng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, bởi vì Dương Diệp nhìn về phía hắn.

Dương Dũng thấy ánh mắt Dương Diệp nhìn qua thì toàn thân run lên, theo bản năng liền lùi lại phía sau vài bước, hoảng sợ nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là người của Dương gia, Dương Tùng cùng Dương Phong đường ca ta cũng đi vào dãy núi Thanh Vân, thực lực bọn họ rất mạnh, ngươi…

Nghe được Dương Dũng nói vậy, Dương Diệp đột nhiên dừng bước, hắn đã từng nghe nói về hai người Dương Dũng vừa nhắc tới, suy nghĩ một lát, Dương Diệp lại nhớ ra, hai người này không phải là hai người con cháu Dương gia trước đây muốn đánh cướp hắn sao? Dương Diệp liếc mắt nhìn Dương Dũng, lắc đầu, Dương gia này được xưng là một trong bốn gia tộc lớn của Đế Đô, thế nào lại xuất hiện toàn con cháu như vậy chứ.

Nhìn thấy Dương Diệp dừng bước lại thì trong lòng Dương Dũng vui mừng, cho rằng Dương Diệp đã bị hai đường ca của hắn dọa, ngay lập tức hắn lại thấy tự tin, ưỡn thẳng lưng, nói chuyện đầy khí thế:

- Tiểu tử, nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, cho dù ngươi là đệ tử Kiếm Tông, Dương gia ta cũng nhất định sẽ diệt toàn tộc của ngươi!

Dương Diệp nghe được Dương Diệp nói, hai mắt hơi híp lại, vào lúc hắn muốn ra tay, , Tiêu Ngọc Nhi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Dương Dũng, sau đó cho Dương Dũng một cái tát và phẫn nộ quát:

- Ngươi đúng là kẻ ngu ngốc, còn không mau xin lỗi cho Dương huynh? Ngươi là muốn chết rồi sao?

Nàng cũng chỉ ước gì kẻ hoàn khố đần độn trước mắt này chết đi cho rồi, nhưng không có cách nào, nàng không thể để cho hắn chết, nếu như hắn đã chết, Dương gia nhất định sẽ giận chó đánh mèo tới Tiêu gia, đến lúc đó, Tiêu gia lại thật sự sẽ nguy hiểm sớm tối!

Những đám người xung quanh nhìn Dương Dũng, đều là lắc đầu, Dương Dũng này thật sự là đần độn đến cực điểm rồi. Một Tiên Thiên có thể chém giết cường giả cảnh giới Vương Giả, Kiếm Tông sẽ để Dương gia ngươi đối phó với hắn sao? Còn nữa, hiện tại mạng nhỏ của người còn nằm ở trong tay người ta, ngươi còn ra nói lời uy hiếp, người này phải ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể chuyện ngu xuẩn như thế?

Bị Tiêu Ngọc Nhi tát một cái khiến Dương Dũng sửng sốt, sau đó trong nháy mắt hắn trở nên điên cuồng và chỉ vào Tiêu Ngọc Nhi giống như phát điên quát:

- Nàng lại vì hắn mà đánh ta, con tiện nhân này, ta cho nàng biết, nàng cùng hắn đều sẽ chết, còn cả Tiêu gia của nàng cũng sẽ bị diệt tộc, các ngươi đều sẽ bị diệt tộc.

Tiêu Ngọc Nhi nhìn Dương Dũng lắc đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Dương Diệp, xin xỏ:

- Dương huynh.

Dương Diệp lại cắt ngang lời Tiêu Ngọc Nhi nói, nói:

- Tiêu tiểu thư, ta hiểu rõ ý của tiểu thư, cũng biết lo lắng của nàng. Nhưng cho tới nay, nàng hình như đều quên mất một điểm, đó chính là không phải Dương Diệp ta tìm hắn gây phiền phức, mà là hắn muốn gây phiền phức cho ta. Nàng đã hết lần này tới lần khác bảo ta hạ thủ lưu tình, làm người hình như không thể làm như vậy đi?

Dương Diệp rất quý trọng mỗi tình cảm bằng hữu, cho nên khi lần đầu tiên Tiêu Ngọc Nhi bảo hắn hạ thủ lưu tình, hắn đã hạ thủ lưu tình. Nhưng lần này, cho dù túi cỏ trước mắt này là nhi tử của chưởng giáo Nguyên Môn, hắn cũng không thể không giết được, cả đời này, hắn hận nhất là người khác lấy người nhà hắn tới uy hiếp hắn!

Tiêu Ngọc Nhi cười khổ, nói:

- Xin lỗi, Dương huynh, lần này thật sự là Ngọc Nhi ích kỷ. Nhưng Ngọc Nhi vẫn không thể để cho huynh giết hắn ở trước mặt Ngọc Nhi được.

Tiêu Ngọc Nhi nói đến đây thì cổ tay thoáng động, một thuật phù trung cấp thượng phẩm xuất hiện ở trên tay nàng, nói:

- Dương huynh, Ngọc Nhi không có ý đối địch với huynh, xem như nể tình trước kia, huynh rời đi được không?

Nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi lấy ra thuật phù, Dương Diệp khẽ nở nụ cười, lắc đầu, nói:

- Tiêu tiểu thư, thành thật mà nói, ta rất quý trọng tình cảm hữu nghị giữa chúng ta, nhưng hiện tại xem ra, ta ngược lại chỉ có một bên tình nguyện. Nếu như vậy, thì bỏ qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.