Dương Diệp và Ninh Tu vừa mới bước vào Phù văn sư công hội, một bóng người nhỏ nhắn chạy từ trên lầu xuống, khi Ninh Tu nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia, gương mặt già nua của hắn biến thành khó coi.
Bởi vì bóng người này không phải là ai khác, chính là Bảo Nhi! Khi Bảo Nhi tới bên cạnh, theo sau chính là nữ tử có xung đột với Dương Diệp lúc nãy.
Ninh Tu chuẩn bị chạy nhưng đã muộn, bởi vì Bảo Nhi đã thấy hắn và Dương Diệp.
Khi Bảo Nhi nhìn thấy Dương Diệp, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay về Dương Diệp làm mặt quỷ, tiếp theo nhìn về phía Ninh Tu có gương mặt khó coi bên cạnh Dương Diệp, nàng híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Dương Diệp phát hiện, sắc mặt Ninh Tu càng thêm khó coi.
Bảo Nhi chạy đến trước mặt Ninh Tu, nàng cung kính thi lễ với Ninh Tu một cái, sau đó phi thường lễ phép nói:
- Bảo Nhi bái kiến Ninh gia gia, Ninh gia gia tốt!
Dương Diệp ở bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, Bảo Nhi học lễ phép như vậy từ khi nào? Đây chính là tiểu ma nữ mà tất cả người Kiếm tông nghe tiếng đã sợ mất mật?
Lúc này Dương Diệp kinh ngạc không chú ý tới, vào lúc Bảo Nhi hành lễ gọi gia gia, nét mặt già nua của Ninh Tu co giật rất nhanh.
Vẻ mặt của Ninh Tu lúc này càng khó coi hơn khóc, nói:
- Bảo Nhi ngoan, Bảo Nhi sáng sớm mới gọi gia gia, hiện tại không cần gọi. Ân, ngươi cũng biết, Ninh gia gia gần nhất tài chính khẩn trương, ngươi. . .
Nói đến đây, đột nhiên Ninh Tu không nói tiếp. Bởi vì trên mặt Bảo Nhi lúc này đã không còn nụ cười sáng lạn, quan trọng nhất chính là bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã đưa vào trong cái yếm.
Lúc này Dương Diệp cũng phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì vẻ mặt của Ninh Tu lúc này thực sự không đúng!
Nữ tử bên cạnh lắc đầu, nhìn Bảo Nhi, trong mắt lộ ra ý sủng ái.
- Gia gia đã nói, Bảo Nhi phải lễ phép mới được, không phải vậy Bảo Nhi sẽ bị gia gia mắng!
Trên mặt Bảo Nhi lộ ra nụ cười.
Khóe miệng của Ninh Tu co giật, thầm nghĩ:
- Đùa giỡn, gia gia ngươi dám mắng ngươi? Hắn có mắng chưởng giáo Nguyên Môn cũng không dám mắng ngươi!
Đương nhiên, hắn không dám nói thẳng ra. Ninh Tu cười khổ, nói:
- Bảo Nhi, Ninh gia gia gần đây rất nghèo, Ninh gia gia hiện tại còn không có tiền mua tài liệu phù thuật phổ thông, ngươi. . . .
Ánh mắt Bảo Nhi biến thành không quen, cắt lời của Ninh Tu, nói:
- Chẳng lẽ nói Ninh gia gia chán ghét Bảo Nhi?
Nói đến đây, đột nhiên Bảo Nhi móc một sấp thuật phù ra khỏi yếm.
Nhìn thấy thuật phù này, mí mắt Dương Diệp co giật, bởi vì hắn phát hiện, trong đống thuật phù có ít nhất ba tấm là thuật phù cao cấp. . .
Ninh Tu sắp khóc, ba tấm thuật phù cao cấp có uy lực khủng bố, thế nhưng bị đánh trúng mà tiểu ma nữ này bỏ qua cho hắn, hắn cũng tình nguyện thừa nhận. Nhưng vấn đề là, cho dù hắn trúng ba tấm thuật phù này, tiểu ma nữ trước mắt cũng không bỏ qua cho hắn, thậm chí còn tìm thuật phù cao cấp hơn. . . .
Nghĩ tới đây, Ninh Tu hít sâu một hơi, sau đó xoay cổ tay một cái, hai tấm thuật phù xuất hiện trong tay hắn, nói:
- Bảo Nhi, đây là tất cả gia sản của Ninh gia gia, đều cho ngươi!
Mí mắt của Dương Diệp co giật, trong lòng vừa khiếp sợ lại ước ao, bởi vì hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu lại là cao cấp! Hai tấm thuật phù cao cấp, tương đương với hai môn huyền kỹ huyền giai dùng một lần! Ninh Tu cũng quá hào phóng rồi, xem ra mình cũng nên gọi hắn là Ninh gia gia. . .
Nhìn thấy hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu, Bảo Nhi lại lắc lắc đầu, nói:
- Gia gia nói rồi, không công không nhận lộc, Bảo Nhi không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, Ninh gia gia nhanh thu đồ về đi.
Nghe được Bảo Nhi nói thế, một bên Dương Diệp kinh ngạc suýt rớt cằm xuống đất, Bảo Nhi lại không muốn? Đùa gì thế? Hai tấm thuật phù cao cấp, Bảo Nhi yêu thích đánh cướp người khác lại không muốn?
Khóe miệng của Ninh Tu co giật, nụ cười trên mặt càng khó coi, nói:
- Gia gia ngươi nói rất đúng, thế nhưng này hai tấm thuật phù này là Ninh gia gia đưa cho Bảo Nhi chơi, không tính là gì, nếu như gia gia ngươi muốn trách phạt ngươi, ngươi cứ nói là Ninh gia gia tặng cho ngươi, cứ như vậy, hắn thì sẽ không trách phạt ngươi rồi!
Đương nhiên Ninh Tu không muốn bị người khác xem thường, nếu như hắn thật sự nghe xong Bảo Nhi, nói thế lại thu đồ vật trở về, hắn dám cam đoan, sau một khắc sẽ có nhiều thuật phù bay về phía hắn. . .
Bảo Nhi trừng mắt nhìn, nói:
- Như vậy thật sự có thể không?
- Đương nhiên có thể!
Khóe miệng của Ninh Tu co giật mạnh hơn.
Nghe vậy, Bảo Nhi híp mắt nở nụ cười, sau đó vươn bàn tay nhỏ cầm hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu, Bảo Nhi khẽ giật giật hai tấm thuật phù, đột nhiên, nàng nhìn về phía Ninh Tu, nói: