- Đi?
Dương Diệp lắc đầu cười cợt, nói:
- Thanh Tuyết, ngươi đừng quên, phía sau chúng ta còn có một con Đại Địa Hùng Vương, ngươi cho rằng nó thật sự sẽ thả chúng ta đi sao?
Nghe Dương Diệp nói, lúc này Thanh Tuyết mới nhớ tới phía sau còn có một con Huyền thú Vương cấp, nhìn con Đại Địa Hùng Vương giống như núi nhỏ kia, Thanh Tuyết cay đắng nở nụ cười, xác thực, mấy người giữa trường đúng là bị ma quỷ ám ảnh.
Nếu như mọi người đồng lòng hợp lực đối phó Đại Địa Hùng Vương, còn có thể có cơ hội sống sót, thế nhưng hiện tại... Thanh Tuyết cười khổ lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt loé ra vẻ phức tạp, nói:
- Xin lỗi, lần này liên lụy ngươi.
Dương Diệp đang xem mấy người kịch chiến đột nhiên nghe được Thanh Tuyết nói, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười cợt nói:
- Không có gì, nhìn thấy ngươi gặp nạn, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu?
Nhìn nụ cười của Dương Diệp, Thanh Tuyết hơi thất thần, sắc mặt nàng không khỏi ửng đỏ, đầu hơi thấp xuống, một lát sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Diệp, lúc này Dương Diệp đã dời ánh mắt về phía chiến trường.
Thanh Tuyết không thể không thừa nhận, Dương Diệp còn rất có mị lực, không phải chỉ tướng mạo, luận tướng mạo, Dương Diệp cũng chỉ có thể coi là tuấn tú, cách soái ca vẫn còn có chút khoảng cách.
Nàng chỉ mị lực là Dương Diệp tàn nhẫn cùng quả đoán, hai thứ này đối với người khác mà nói không phải mị lực, nhưng đối với nàng mà nói là phải.
Nàng sinh ra ở thế gia, trong thế gia hắc ám so với hoàng cung không kém bao nhiêu, ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên nàng rõ ràng một đạo lý, là làm người quyết không thể do dự thiếu quyết đoán cùng quá mức nhân từ!
Từ khi nhận thức Dương Diệp tới nay, tuy hai người tiếp xúc không nhiều, thế nhưng đối với Dương Diệp tàn nhẫn cùng quả đoán, nàng lại tràn đầy lĩnh hội.
Không thể phủ nhận, nàng rất có hảo cảm với Dương Diệp.
Đơn giản mà nói, nam nhân có thực lực, coi như tướng mạo xấu xí, đối với nhiều người cũng là có mị lực.
Mà tại Nam vực cường giả vi tôn, điểm ấy càng rõ ràng.
Lúc này Dương Diệp cũng không biết nữ tử bên cạnh tâm tư bay loạn, hiện tại hắn đang suy nghĩ chuyện tiếp theo.
Bởi vì chiến đấu giữa trường đã gay cấn tột độ, hai tên đệ tử của Hạo Nguyệt tông đã chết trận, chỉ còn lại ba người của Minh Vũ Học viện, mà ba người Nguyên Môn một cái cũng chưa chết, chỉ bị chút vết thương nhẹ.
Không nghi ngờ chút nào, ba người Minh Vũ Học viện cũng sắp xong đời.
Mà sau khi người của Minh Vũ Học viện xong đời, ba người Nguyên Môn khẳng định sẽ tới đối phó hắn cùng Thanh Tuyết.
Đương nhiên, hắn không phải sợ ba người tới đối phó hắn, hắn đang suy nghĩ làm sao mới có thể một lần tiêu diệt ba người Nguyên Môn.
Ba người Nguyên Môn muốn giết người diệt khẩu, hắn cũng có ý nghĩ tương tự.
Hắn giết một người Nguyên Môn, nếu như ba người kia trở lại, vậy hắn nhất định sẽ có phiền phức, hắn cũng không thích loại sự tình giết tiểu nhân đến lão nhân.
Hắn thích vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Ở thế giới này, rất nhiều lúc là không có đúng sai, thay lời khác tới nói, là quả đấm của người nào lớn người đó là đúng.
- Thanh Tuyết sư muội, mong ngươi cứu viện, tại hạ cùng với Minh Vũ Học viện chắc chắn thâm tạ!
Giữa trường, nam tử bị Tuyên Minh đánh liên tục lùi về phía sau một bên ứng đối Tuyên Minh một bên nhìn sang hô.
Lúc này mấy người Minh Vũ Học viện bọn họ đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong, nếu như Thanh Tuyết cùng nam tử thần bí kia không ra tay, như vậy mấy người bọn họ sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Thanh Tuyết cùng Dương Diệp làm như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng nhìn.
Cái gì gọi là hiện thế báo?
Chính là chỉ tên nam tử trước mắt này!
Nếu như lúc trước hắn ném một tấm Thần Hành Phù cho Thanh Tuyết, như vậy lúc này coi như Dương Diệp không ra tay giúp đỡ, nàng cũng sẽ xuất thủ.
Thế nhưng đáng tiếc, tên nam tử này không làm như vậy.
- Thanh...
Tên nam tử kia còn muốn cầu xin, nhưng đúng lúc này, đầu của hắn mang theo một luồng máu tươi phóng lên trời, làm cho thanh âm cầu cứu im bặt.
Tên nam tử này vừa chết, hai tên đệ tử Minh Vũ Học viện còn lại cũng trong nháy mắt bị hai tên đệ tử Nguyên Môn chém giết.
Sau khi chém giết mấy người, Tuyên Minh và hai tên đệ tử bên cạnh hắn nhìn về phía Dương Diệp cùng Thanh Tuyết.