Tô Thanh Thi gật đầu nói:
- Trảm Thiên Bạt kiếm thuật là kiếm kỹ Huyền cấp thượng phẩm do một vị tiền bối của Kiếm Tông ta sáng tạo ra. Bởi vì nó chỉ có hai chiêu hơn nữa uy lực to lớn, cho nên làm cho rất nhiều đệ tử Kiếm Tông yêu thích, có thể nói là môn kiếm kỹ này vang dội một thời.
Dương Diệp kinh hãi trong lòng, hắn không ngờ môn Trảm Thiên Bạt kiếm thuật này lại là kiếm kỹ Huyền cấp thượng phẩm, bèn lập tức hỏi:
- Vậy vì sao huyền kỹ này lại trở thành Hoàng cấp, còn bị mai một trong Công Pháp các?
Tô Thanh Thi giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt lóe lên lạnh lẽo, mãi hồi lâu mới nói:
- Trảm Thiên Bạt kiếm thuật ngươi hiện đang tu luyện căn bản không phải là Trảm Thiên Bạt kiếm thuật chân chính. Trảm Thiên Bạt kiếm thuật chân chính chia làm hai chiêu, một chiêu là Bạt Kiếm, một chiêu là Trảm Thiên, hai chiêu liên hợp lại mới thật sự là sát chiêu. Nhất là trong khoảng khắc dùng chiêu Bạt Kiếm nháy mắt bộc phát ra khí thế và sức mạnh phối hợp với chiêu thứ hai Trảm thiên, môn kiếm kỹ này có thể lên đến cả địa phẩm!
Dương Diệp gật đầu, thầm nghĩ thảo nào hắn luôn cảm thấy môn kiếm quyết này vẫn là thiếu cái gì đó, thì ra là thiếu một chiêu chủ công. Nhưng mà chiêu thứ hai đó cũng không phải quá quan trọng đối với Dương Diệp, bởi vì Hậu Phát Chế Nhân của hắn chú ý lấy tĩnh chế động, một chiêu chế địch. Mà chiêu thứ hai của Trảm Thiên Bạt kiếm thuật lại là tiên phát chế nhân, chú ý vào khí thế và chủ động.
Có lẽ là chiêu Trảm Thiên đó còn mạnh hơn chiêu Hậu Phát Chế Nhân, thế nhưng với Dương Diệp mà nói, hắn vẫn thích thứ mình sáng tạo ra hơn! Nhưng mà nếu như có thể tham quan học tập chiêu Trảm Thiên đó thì cũng mang đến trợ giúp không nhỏ đối với Hậu Phát Chế Nhân của hắn.
Nghĩ đến đây, Dương Diệp hỏi:
- Trảm Thiên Bạt kiếm thuật bản thật có còn hay không?
Tô Thanh Thi lắc đầu nói:
- Mất rồi, hồi đó vị tiền bối ấy còn chưa kịp ghi lại hoàn toàn môn kiếm kỹ này thì đã bị người của Quỷ tông liện hợp lại mà giết chết. Cho nên môn kiếm kỹ này có thể nói là đã thất truyền. Kỳ thực Trảm Thiên Bạt kiếm thuật mà ngươi đang tu luyện cũng coi như là bản thật, bởi vì vị tiền bối ấy đã ghi lại được chiêu thứ nhất, cũng chính là chiêu Bạt Kiếm mà ngươi đang luyện bây giờ!
Nghe vậy, Dương Diệp hơi thất vọng nhưng mà cũng không phải quá mức, có là may mắn của ta, không có là mệnh của ta, Dương Diệp vẫn hiểu rõ. Hơn nữa hắn đã lấy được chiêu thứ nhất này, phối hợp với Hậu Phát Chế Nhân của hắn cũng vô cùng tốt.
Lúc này Tô Thanh Thi trầm giọng nói:
- Ngày sau nếu như ở bên ngoài gặp phải người của Quỷ tông, nếu như có thể chém giết đối phương thì giết ngay, bởi vì ngươi không giết bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ giết ngươi. Hơn nữa nếu như ngươi giết bọn chúng thì còn có thể có được điểm cống hiến của tông môn!
Nhìn vẻ Tô Thanh Thi mặt mày sương lạnh, Dương Diệp rùng mình trong lòng, nữ tử trước mắt này quả nhiên là hận Quỷ tông thấu xương. Hắn còn nhớ rõ lúc ban đầu ở đáy Đoạn Hồn uyên, chỉ vì hắn dùng vũ khí của Huyết Thủ kia mà nữ tử trước mắt đã muốn giết hắn, rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì đây?
Hơn nữa giết người của Quỷ tông còn nhận được cống hiến tông môn, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho là không chỉ riêng Tô Thanh Thi thù hận Quỷ tông, cả Kiếm Tông cũng thù hận. Bằng không thì không thể nào dùng khen thưởng để cổ vũ đệ tử Kiếm Tông giết người của Quỷ tông được!
Tỷ tỷ, Quỷ tông kia rất xấu sao?
Lúc này, Tiểu Dao vẫn luôn nghe hai người nói chuyện có hơi sợ sệt mà hỏi.
Dương Diệp cũng hỏi:
- Thanh Thi, giữa Kiếm Tông chúng ta và Quỷ tông rốt cuộc có thù hận gì?
Nghe thấy Dương Diệp gọi hai chữ Thanh Thi, sắc mặt Tô Thanh Thi hơi mất tự nhiên, nhưng mà nàng cũng không phản đối, chỉ là nhìn Dương Diệp một cái, sau đó trầm giọng nói:
- Kẻ thù truyền kiếp, ân oán giữa Quỷ tông và Kiếm Tông đã gần trăm năm. Xa không nói, chỉ trong năm qua, Kiếm Tông ta đã có vài vị trưởng lão và đệ tử thiên tài chết trên tay của Quỷ tông, hơn nữa mẫu thân của ta cũng chết trong tay người của Quỷ tông!
Nói xong lời cuối cùng, trên người Tô Thanh Thi bộc phát ra một luồng hàn ý, làm cho Tiểu Dao đứng gần đó cũng không kiềm được mà tựa vào lòng Dương Diệp.
Dương Diệp cũng biến sắc, hắn không ngờ mẫu thân Tô Thanh Thi lại chết trong tay Quỷ tông, chẳng trách nàng hận người Quỷ tông như vậy. Dương Diệp cũng từng trải qua chuyện tương tự như Tô Thanh Thi, hắn rất hiểu tâm trạng của nàng cho nên lập tức nói:
- Sau này nếu như ta đụng tới người Quỷ tông, ta nhất định sẽ diệt trừ chúng!
Dương Diệp là loại người khác không chọc hắn, hắn cũng không đi chọc người khác, thế nhưng Quỷ tông này là ngoại lệ. Bởi vì cho dù là hắn không giết người Quỷ tông, người Quỷ tông cũng sẽ giết hắn, hai tông môn là kẻ thù truyền kiếp, có thể nói bất cứ ai từ khoảnh khắc gia nhập vào Kiếm Tông thì đã vốn là kẻ địch với Quỷ tông rồi.
Hơn nữa hắn không có chút hảo cảm nào với người của Quỷ tông, hắn vẫn nhớ rõ tình cảnh trước kia Huyết Thủ ra tay với hắn cùng với sự truy sát của đám người Quỷ tông đối với mình!
Nghe thấy lời của Dương Diệp, trong mắt Tô Thanh Thi dao động:
- Người Quỷ tông tuy là có danh tiếng không tốt, thế nhưng thực lực của bọn họ vẫn vô cùng tốt, nhất là một vài huyền kỹ và cấm thuật quỷ dị, ngày sau nếu như ngươi gặp phải, nghìn vạn lần phải cẩn thận, không địch lại thì nhất định đừng cố!
Dương Diệp gật đầu nói:
- Ta cũng không phải cái loại đầu đất đánh không lại còn muốn xông lên đâu!
Tô Thanh Thi do dự một chút rồi lại nói:
- Ngày hôm nay ta dẫn Tiểu Dao đến, ngoại trừ để cho muội ấy gặp ngươi ra thì còn có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ.
- Để cho ta hỗ trợ?
Dương Diệp có hơi kinh ngạc mà hỏi.
- Chuyện này gấp lắm sao?