Vô Địch Kiếm Vực

Chương 135: Chương 135: Hỗn chiến! (2)




- Thuộc hạ muốn mời điện hạ truyền âm phù, thông tri cho Báo Hoàng điện hạ ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, bảo hắn phái người đến viện trợ chúng ta!

Người trung niên nói.

- Truyền Âm phù cực phẩm, ngươi có à?

Nghe vậy, vẻ chua chát trên mặt người trung niên càng đậm hơn, biết người bên trong xe ngựa không muốn tới Thú đô, lập tức cũng không phí nước bọt nữa, thi lễ với xe ngựa rồi sau đó xoay người bước về phía đại hán râu quai nón.

Trở về tuy sẽ bị trách phạt. Nhưng còn tốt hơn là vẫn lạc ở đây, hắn đã quyết định rồi.

Ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh quay về nước thì một con chim ưng to lớn màu đen từ trên không bay xuống, sau đó dừng ở trước mặt trước mặt. Sau một lát, đại hán râu quai nón xoay người nhìn đội kỵ binh này của đế quốc Đại Tần, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, nói:

- Từ đầu đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi lại không biết quý trọng, hiện tại, cho dù các ngươi có muốn chạy thì cũng không được nữa rồi, giết!

Dứt lời, đám sư tử đói khát ở xung quanh lập tức hú lên, sau đó thì điên cuồng vồ về phía một trăm người ở giữa.

Người trung niên mặc khôi giáp hoàng kim biến sắc, lập tức quát to:

- Bảo hộ điện hạ.

Nói xong, tung người nhảy lên, trường thương trong tay đột nhiên cách quét ngang mấy chục con Liệt Diễm Sư Tử đứng ở trước nhất.

- Ầm!

Một luồng ánh sáng bạc bắn ra, mấy chục Liệt Diễm sư tử ở trước nhất trong nháy mắt bị chém mất nửa người.

Cùng lúc đó, một trăm kỵ binh bảo vệ xe ngựa cũng cầm trường thương trong tay, đồng loạt vung về phía đám Huyền thú đang vồ về phía họ.

Lập tức hỗn chiến bắt đầu.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Một tiếng quát lớn vang lên, đại hán râu quai nón xuất hiện trước mặt người trung niên mặc khôi giáp màu hoàng kim, sau đó một quyền đánh ra.

Nhìn thấy đại hán râu quai nón và người trung niên mặc khôi giáp đánh với nhau, Dương Diệp ở bên cạnh đang né tránh sư tử trong lòng vui lắm, sau đó thì không chút nghĩ ngợi chạy về phía bắc.

Ân oán giữa đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú hắn không muốn tham gia. Về phần cứu người? Nói đùa à, hắn vẫn cứ tự cứu mình trước đã!

Nhưng mà đúng lúc này, một con Liệt Diễm sư tử cửu giai đột nhiên chắn trước mặt Dương Diệp, sau đó há to miệng xông về phía hắn.

- Cút ngay!

Gầm lên một tiếng, Dương Diệp tung người nhảy lên, rút kiếm chém vào cổ con sư tử trước mặt.

- Vù!

Nhục thân khủng bố của Huyền thú đó dưới một kiếm của Dương Diệp giống như là một khúc gỗ mục, trường kiếm không gặp chút trở ngại xuyên thấu cổ Huyền thú cửu giai này, sau đó thì một cái đầu sư tử bay ra.

Mà đúng lúc Dương Diệp sắp họ xuống đất thì con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, sau đó thì không chút nghĩ ngợi xoay người bạt kiếm chém một phát.

- Keng!

Một tiếng kim loại chạm nhau vang lên, phía sau vốn trống không đột nhiên xuất hiện một người áo đen, mà một kiếm nhanh như cắt của Dương Diệp cũng bị cái muỗng trong tay người áo đen này cản lại, không thể tiến thêm một chút nào.

Nhìn người áo đen không thể thấy rõ dung mạo trước mắt, trong mắt Dương Diệp chợt lóe lên sát ý, hét to một tiếng, huyền khí màu vàng kim trong cơ thể rót vào bên trong trường kiếm, sau đó thì cầm trường kiếm đột nhiên đẩy về phía trước.

- Keng!

Cái muỗng trong tay người áo đen theo tiếng mà gãy, một kiếm của Dương Diệp từ trên xuống dưới, trực tiếp từ đỉnh đầu người áo đen chọc thẳng xuống, nhưng mà lại không có máu tươi chảy ra.

Chỉ thấy thân thể của người áo đen đó càng lúc càng mờ, cuối cùng thì tiêu tán trong không khí.

Dương Diệp nhìn ra xa xa, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Thân pháp quỷ dị quá, tốc độ nhanh thật!

Vào một khắc hắn chặt đứt muỗng của đối phương, hắn liền cảm thấy đối phương đã tránh đi, mà cái hắn bổ trúng chỉ chẳng qua là một đạo tàn ảnh mà đối phương lưu lại!

Hắn không phải không muốn truy kích, nhưng đáng tiếc, cho dù hắn vận dụng đôi giày trên chân thì cũng không thể đuổi kịp, đối phương không chỉ có thân pháp quỷ dị, mà tốc độ cũng nhanh tới khiếp người.

Hít sâu một hơi, Dương Diệp chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này, năm con Liệt Diễm Sư Vương cửu giai đang bao vây về phía hắn.

Nhìn năm con Liệt Diễm Sư Vương cửu giai đó, trong mắt Dương Diệp chợt lóe hàn quang, hắn vốn định trực tiếp rời đi, nhưng đám Huyền thú này lại cứ quấn lấy hắn, nếu vậy thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.