- Nhân loại?
Dương Diệp cau mày, nói:
- Nói thế nào?
- Người tiến vào Thanh Vân sơn mạch không phải chỉ muốn rời khỏi Thanh Vân sơn mạch là có thể, các ngươi có nhiệm vụ, mỗi người cần săn giết số lượng Thú đan nhất định, số lượng không đủ, cho dù sống sót đi ra cũng thất bại. Đồng thời, Huyền thú cũng có nhiệm vụ, nhiệm vụ của Huyền thú chính là săn bắn giết đầu người của huyền giả nhân loại. Nói nhân loại nguy hiểm nhất, là bởi vì khi ngươi và Huyền thú ác chiến với nhau, thường thường sẽ có huyền giả nhân loại nấp đằng sau!
Tần Tịch Nguyệt nói.
- Đúng thế!
Dương Diệp rất tán thành, tuy rằng thực lực Huyền thú mạnh mẽ, thế nhưng sẽ không có nhiều tâm địa gian xảo giống như nhân loại. Tần Tịch Nguyệt nói nhân loại nguy hiểm nhất, là phi thường có đạo lý.
- Đặc biệt Kiếm tông cùng Quỷ tông ngươi!
Tần Tịch Nguyệt tiếp tục nói:
- Mỗi lần tổ chức Thanh Vân Bảng, đệ tử Kiếm tông cùng Quỷ tông đều tử thương hơn chín mươi phần trăm, mà những người này, đại thể đều không phải chết ở trên tay Huyền thú, mà là chết trong tay của đối phương. Ngoại trừ Kiếm tông cùng Quỷ tông ra, các thế lực và thế gia có ân oán với nhau cũng sẽ ra tay tàn sát lẫn nhau trong Thanh Vân sơn mạch, nói chung, Thanh Vân sơn mạch tương đươngvới nơi giải quyết ân oán.
Tần Tịch Nguyệt nói.
- Ta có thể ra tay giết đệ tử Bách Hoa cung trong Thanh Vân sơn mạch sao?
Dương Diệp hỏi, nếu như có thể giết mấy đệ tử Bách Hoa cung trong Thanh Vân sơn mạch, hắn là phi thường tình nguyện.
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu, nói:
- Tốt nhất không nên, ngươi phải biết, mẫu thân của ngươi đang nằm trong tay Bách Hoa cung, các nàng không đối phó được ngươi, thế nhưng muốn đối phó mẫu thân của ngươi lại rất dễ dàng. Đương nhiên, nếu như ngươi có thể làm được không có ai biết, đây là việc khác. Nhưng ta kiến nghị ngươi đừng mạo hiểm, trừ phi các nàng ra tay với ngươi trước!
- Ngươi cho rằng người Bách Hoa cung sẽ không ra tay với ta sao?
Dương Diệp nói.
Tần Tịch Nguyệt nở nụ cười lắc đầu, Thanh Vân Bảng không phải là thời cơ giết Dương Diệp tốt nhất sao? Bách Hoa cung làm sao có khả năng không ra tay với hắn?
- Ngươi chắc chắn đối phó nổi Văn Nhân Nguyệt của Bách Hoa cung hay không?
Tần Tịch Nguyệt nói:
- Nàng chính là số một ngoại môn bảng của Bách Hoa cung, còn nghe đồn nàng nắm giữ ngụy Đạo khí, cho dù không có ngụy Đạo khí, thế huyền bảo địa giai, thậm chí là huyền bảo thiên giai cũng có. Ngươi có thể giết người khác nhưng không thể giết được nàng, hơn nữa có khả năng bị giết!
- Nếu như ở chỗ khác, ta không có niềm tin chắc chắn gì, thế nhưng ở Thập Vạn Đại Sơn. . .
Dương Diệp cười cợt, nói:
- Ở Thập Vạn Đại Sơn, ta có bảy thành nắm chắc trở lên.
Nếu như đánh một trận với Văn Nhân Nguyệt, cho dù có dùng tới kiếm ý cũng chưa chắc giết được đối phương, thế nhưng ở Thập Vạn Đại Sơn, Thập Vạn Đại Sơn có Tiểu gia hỏa cùng hai con U Minh Lang vương của hắn! Hai con Huyền thú Vương giai và hắn, cộng thêm phương thức công kích quỷ dị của Tiểu gia hỏa, cho dù là cường giả Linh Giả cảnh cũng không kém cạnh, mặc dù liều mạng...
- Ngoại trừ Bách Hoa cung, ngươi còn phải cẩn thận hai người của Quỷ tông, đặc biệt là người tên là Tiên Quân, tuy rằng không có liên quan nắm được tin tức gì của hắn, thế nhưng ta cảm giác hắn phi thường không đơn giản.
Sắc mặt Tần Tịch Nguyệt nghiêm túc nói.
- Ngươi cũng cảm thấy hắn không đơn giản?
Dương Diệp nói:
- Ta cảm giác thực lực của hắn còn mạnh hơn cả Tu La, chỉ là một loại cảm giác, làm sao, ngươi đã điều tra hắn?
Tần Tịch Nguyệt không hề trả lời, cổ tay hơi động, một quyển sách xuất hiện ở trên tay nàng, nàng giao quyển sách cho Dương Diệp, nói:
- Đây là tư liệu thiên tài có thể uy hiếp ngươi trong Thanh Vân Bảng, người xem đi, đừng cho rằng cảnh giới bọn họ thấp và không nổi danh, thế nhưng bọn họ phi thường mạnh mẽ, ngày sau đụng phải trong Thanh Vân sơn mạch, tuyệt đối đừng bất cẩn!
Nhìn quyển sách trong tay, nội tâm Dương Diệp ấm áp, nói:
- Cảm tạ!
Tần Tịch Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói:
- Cám ơn cái gì, ngươi đừng quên, ngươi được thứ tự càng cao, ta càng có lợi đấy, chờ ngươi tiến vào hai mươi vị trí đầu Thanh Vân Bảng, ta cũng không cần lén lén lút lút ở đế đô. Đến lúc đó, ta hi vọng ngươi theo ta tiến cung một chuyến!
- Tiến cung?
Tần Tịch Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên là con rể tới cửa, chỉ cần ngươi tiến vào hai mươi vị trí đầu, hoàng cung Đại Tần sẽ không phản đối chuyện của ta và ngươi, cháu trai của ta sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không thể ở ra tay với ta, chí ít không thể công khai!
- Nếu như ta chết trong Thanh Vân sơn mạch thì sao?
Dương Diệp bỗng nhiên nói.
Nghe vậy, Tần Tịch Nguyệt mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là ta đi tìm thiên tài khác, tỷ tỷ sẽ không thủ tiết vì ngươi!
- Lời này thật hại người!
Dương Diệp lắc lắc đầu, hắn có cảm giác bi thương.
- Ngươi nhất định sẽ sống sót đi ra!
Đột nhiên, Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, sắc mặt không còn tươi cười, nàng rất nghiêm túc.
Nội tâm Dương Diệp hơi rung động. . .