Vô Địch Kiếm Vực

Chương 371: Chương 371: Không chạy! (2)




Cảm nhận được khí tức ngày một gần ở phía sau, Dương Diệp ngừng suy nghĩ, đẩy nhanh tốc độ, phóng về phía xa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp sáng rồi, một vòng tròn đỏ của mặt trời hiện ra trên trời cao, chiếu sáng vạn vật xung quanh, chiếu vào cơ thể làm người ta có cảm giác thật ấm áp.

Lúc này, Dương Diệp không biết bản thân đang ở chỗ nào của Thập Vạn Đại Sơn, nhưng hắn biết vị trí hiện tại các Đoạn Hồn Sơn Mạch rất xa. Từ Tần Đô đến Thanh Vân Sơn cũng chỉ có mấy ngàn dặm, mà hai đêm này hắn đi được cũng ít nhất là hơn hai ngàn dặm rồi!

Nói dễ hiểu thì nếu hắn liều mạng chạy trong mấy ngày mấy đêm thì mới có thể đến được Đoạn Hồn Sơn Mạch!

Dương Diệp nghĩ đến chuyện phải mất mấy ngày mấy đêm thì thoáng cau màu, Man Sư đuổi theo phía sau thì càng lúc càng gần, nhiều nhất một ngày đối phương có thể đuổi kịp hắn. Hơn nữa, hắn có cảm giác, không biết tên Man Sư kia dùng cách gì mà tốc độ đuổi theo hắn mỗi lúc một nhanh, thậm chí chưa đến một ngày, hắn sẽ bị đối phương đuổi kịp!

Hít sâu một hơi, Dương Diệp quay đầu nhìn về phía chồn tìm, sau đó nói:

- Tiểu tử, có biện pháp gì để giải quyết cái tên bám dai như đĩa ở phía sau không?

Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó móng vuốt nhỏ múa may vài cái, nó đang nói Dương Diệp cứ liều mạng đánh một trận với tên Man Sư kia!

Dương Diệp cười khổ lắc đầu nói:

- Ta cũng muốn đấu với tên đó một trận, nhưng mà trận chiến này là không thể!

Tử Điêu chỉ vào bụng Dương Diệp.

Dương Diệp lại lắc đầu nói:

- Chúng nó tuy là nghe theo lời ngươi, nhưng lỡ chúng nó hùa theo cái tên Man Sư kia đuổi theo chúng ta thì chúng ta biết phải làm sao? Chẳng phải ta tự tìm đường chết rồi sao!

Dương Diệp hắn không phải là chưa nghĩ đến đám huyền thú phía sau Man Sư, nhưng hắn thật không dám, vì lực uy hiếp của huyền thú Linh cấp đã hóa hình với các huyền thú cấp Vương là cực kỳ lớn.

Mà cho dù đám huyền thú kia hợp lực cùng tiểu tử này chống lại Man Sư đi nữa thì khi đứng trước mặt Man Sư, sức chiến đấu của chúng chắc chắn sẽ giảm xuống rất nhiều!

Vậy nên, hắn bỏ qua ý định dùng đám huyền thú kia tác chiến.

Thấy Dương Diệp lại phản đối ý kiến của mình, Tử Điêu có chút thiếu kiên nhẫn, móng vuốt nhỏ gãi vào lỗ tai Dương Diệp, rồi vỗ vào hai má Dương Diệp, ý muốn nói với Dương Diệp là tự mà nghĩ biện pháp đi!

Dương Diệp cười khổ lắc đầu, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện tia quyết tâm, nếu sớm muộn gì cũng bị truy đuổi thì không bằng tranh tài một lần luôn cho xong. Dĩ nhiên, dùng một đối một đấu là không thể, mà nếu đã không thể thì chỉ có thể bất ngờ tập kích thôi.

Nghĩ thế, Dương Diệp không kiềm nén nữa, huyền khí toàn thân điên cuồng phóng ra từ giày Tật Phong, sau đó hắn thi triển huyền kĩ thân pháp “Tật Phong Bộ”, cơ thể lập tức hóa thành một đường sáng bắn về phía xa.

Khi Dương Diệp đẩy tốc độ lên đến cực hạn, khoảng cách giữa hắn và Man Sư rất nhanh được kéo giãn.

Khi Man Sư cảm nhận được tốc độ của Dương Diệp thay đổi thì sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay sau đó là mừng rỡ, Man Sư hừ lạnh một tiếng nói:

- Tên rác rưởi, cứ tăng tốc độ lên đi, cứ cố hết sức mà chạy đi, cứ tiêu hao huyền khí đi, ta muốn xem thử đá năng lượng của ngươi có nhiều đến mức đó không!

Trong Thập Vạn Đại Sơn đúng là chẳng có gì khác ngoài bụi cỏ rừng câu núi lớn, Dương Diệp chỉ đành chọn một rừng cây, thôi vậy, rừng cây cũng che chắn tốt lắm.

- Oành!

Trong một rừng cây rậm rạp, hai chân Man Sư nặng nề dừng lại trên mặt đất, nhất thời toàn bộ mặt đất run lên, vô số lá cây rơi xuống!

- Tên rác rưởi kia, sao không chạy nữa?

Man Sư nhìn Dương Diệp đứng cách đó không xa thì lên tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.