Nhìn người tới, vẻ mặt Thanh Minh lộ rõ sự mừng rỡ, gọi:
- Thanh Minh sư huynh!
Thanh Liền thấy người tới là ai lại thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, lúc này mạng của bọn họ đã được bảo toàn rồi!
Thanh Minh không để ý đến Thanh Minh, chỉ nhìn Dương Diệp, đánh giá hắn, nói:
- Chuyện lúc trước là do sư đệ sư muội của ta sai, ta đã chết mất hai sư đệ, còn ngươi không chịu tổn thất gì lại thu được bốn mảnh nội đan Huyền thú vương cấp, có thể nói là ngươi đã có hời rồi! Chuyện này đến đây chấm dứt đi, ngươi thấy sao?
- Nếu ta nói không thì sao?
Dương Diệp lạnh lùng đáp.
Thanh Minh mỉm cười, nói:
- Ta với Tư Đồ Vinh, người dẫn đầu các ngươi chuyến này có chút giao tình, ta tin rằng hắn nhất định không muốn vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng mối quan hệ giữa Hạo Nguyệt Tông và Kiếm Tông, ngươi nói xem?
- Ngươi lấy Tư Đồ Vinh ra uy hiếp ta sao?
Dương Diệp hỏi.
Thanh Minh lắc đầu, nói:
- Không, ta chỉ đang nói một sự thật, hơn nữa có ta ở đây, ngươi không giết được hai người bọn họ!
Đúng lúc này, Thanh Minh ở bên cạnh đột nhiên chen miệng nói:
- Thanh Minh sư huynh, đừng phí lời với hắn, huynh có thấy thanh kiếm màu tím trên đỉnh đầu của hắn không, chắc chắn là Địa cấp trở lên, còn nữa, với thực lực của hắn, trong người nhất định có rất nhiều nội đan Huyền thú Vương cấp, hắn còn có thể khống chế Huyền thú vương cấp, Huyền thú vương cấp đó, nếu chúng ta lấy được phương pháp của hắn vậy chúng ta...
Thanh Minh nói đến đây, ánh mắt sáng rực như sắp bốc cháy đến nơi.
Nghe được lời Thanh Minh nói, Thanh Minh nhìn thoáng qua Tử Linh Kiếm trên đầu Dương Diệp, sau đó lại liếc nhìn Tử Điêu trên vai Dương Diệp, lát sau mới hít sâu một hơi rồi nhìn Dương Diệp, nói:
- Xin lỗi, ta thay đổi chủ ý rồi, ngươi giao kiếm và phương pháp khống chế thú vương của ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút!
Thanh Liên bĩu môi, cuối cùng bọn họ cũng không hỏi nàng tới một lời, lúc này nàng nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể đứng về phía sư huynh của mình!
Nghe lời Thanh Minh nói, Dương Diệp cười lạnh, giễu cợt nói:
- Sao vậy? Không phải ngươi quen với Tư Đồ Vinh à? Không phải ngươi vừa mới nói không muốn phá hoại mối quan hệ giữa Kiếm Tông và Hạo Nguyệt Tông sao? Sao bây giờ lại muốn ra tay với ta rồi?
Thanh Minh híp mắt lại, trầm giọng nói:
- Giữa tông môn với tông môn không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không phải sao? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, làm theo điều kiện ta đã nói, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Thủ đoạn của ta có thể không bằng người của Quỷ Tông, nhưng ta tin chắc ngươi cũng không muốn nếm thử đâu!
Đã nói đến mức này, Dương Diệp còn phải nói thêm gì nữa?
Dương Diệp nhún vai, tâm niệm thoáng động, Tử Linh Kiếm liền hóa thành một tia sáng tím bay vào tay hắn, tay phải hắn hơi nâng lên, trường kiếm chỉ xéo về phía Thanh Minh, nói:
- Lúc trước ta mới vừa đột phá, đúng lúc thiếu một người để thử xem uy lực thế nào, may mà bây giờ đã có rồi, một kiếm, một kiếm giải quyết các ngươi!
Dứt lời, khí thế toàn thân Dương Diệp đột nhiên biến đổi, một luồng khí từ dưới chân mạnh mẽ lan rộng, mặt đất nơi hắn đứng bỗng nứt toác, cùng lúc đó, một luồng lực lượng vô hình và khủng khiếp như thủy triều dội về phía ba người Thanh Minh.
Lúc này Dương Diệp giống như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, khí thế như vậy dường như muốn chọc thủng trời cao!
Thấy khí thế Dương Diệp đột ngột thay đổi, đồng thời cảm nhận được lực lượng vô hình đó, ba người Thanh Minh biến sắc, nhất là Thanh Minh, vẻ mặt khinh thường và xem nhẹ vừa rồi lại trở nên cứng đời.
- Kiếm ý.
Thanh Minh khó tin nhìn Dương Diệp, kinh sợ lẩm bẩm:
- Sao có thể là kiếm ý được, ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết chứ?
Dương Diệp không nhiều lời với đối phương, huyền khí màu vàng trong cơ thể trào ra, nháy mắt trút hết vào Tử Linh Kiếm trong tay phải, trường kiếm hướng về phía trước chậm rãi giơ lên, bất chợt, Dương Diệp hét to một tiếng, trường kiếm chỉ về phía ba người Thanh Minh chợt rạch một đường từ trên xuống dưới!