Man Sư chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác đề phòng xung quanh, sau khi đi được vài bước, Man Sư đột nhiên dừng lại, sau đó cười lạnh nói:
- Tên rác rưởi, ta đã cảm nhận được khí tức của ngươi rồi, đừng cố che giấu làm gì nữa?
Trong rừng cây, không có bất cứ ai trả lời, vẫn im lặng như trước!
Man Sư nhướng mày, đi về phía trước thêm hai bước, hai chân vừa dẫm lên một đống lá khô thì sắc mặt Man Sư lập tức biến đổi, cơ thể trong chớp mắt lùi nhanh về phía sau. Dù thế thì vẫn đã muộn, đống lá khô đột nhiên phóng lên cao, lớp da trên chân Man Sư lập tức nứt ra, một dòng máu tươi từ bàn chân chảy xuống.
Cảm nhận được đau đớn da thịt do đường kiếm quỷ dị của đối phương gây ra, Man Sư giận không nói nên lời, nhưng chân sắp chạm đất thì sắc mặt của Man Sư lần thứ hai đại biến, một lá bùa xuất hiện ngay trên chân Man Sư, sau đó một tia sấm sét trực tiếp từ trên trời hạ xuống, cảm nhận được sức mạnh khủng bố bên trong tia sét, ánh mắt Man Sư lộ ra sợ hãi!
- Grào!
Man Sư gầm lên giận dữ rồi trực tiếp khôi phục bản thể, sau khi khôi phục thì tia sét kia đã ở ngay phía trên đầu rồi!
- Oành!
Một tiếng sấm rền vang lên giữa rừng xanh tĩnh mịch, cùng một tiếng gào thất thanh, một luồng sóng khí nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh bốn phía, dưới áp lực của sóng khí khủng khiếp kia, những cây cổ thụ xung quanh nhanh chóng hóa thành vụn gỗ.
- Keng!
Đúng lúc này, một tiếng kiếm vang lên, chỉ thấy lúc Man Sư đang ở trên không thì có một đường kiếm khí màu vàng cắt ngang trong không khí, nó lao về phía Man Sư đã sớm bị thương. Khi đường kiếm khí màu vàng kia đã ở gần sát trên người của Man Sư thì một tia sáng màu tím quỷ dị xuất hiện, tốc độ của nó nhanh hơn đường kiếm khí màu vàng kia một bước, nhanh chóng chạm vào người Man Sư.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang trời lại vang lên, trên lưng vị Man Sư đã bị thương kia giờ lại xuất hiện thêm vài lỗ máu, đường kiếm khí màu vàng kia cũng đã áp sát phía trên.
- Rầm!
Đường kiếm khí màu vàng kia lướt qua người Man Sư, để lại một đường kiếm thật sâu. Lúc này đây, Dương Diệp đã xuất hiện trên lưng của Man Sư, hai tay hắn nắm chặt Tử Linh kiếm, chuẩn bị ra một đòn thật mạnh vào đầu của Man Sư. Đường kiếm đang đi xuống, Man Sư đột nhiên xoay người một cái, Dương Diệp lập tức bị đánh bay về phía một cây đại thụ.
- Rầm!
Cây đại thụ lập tức bị gãy, Dương Diệp thì nằm trên mặt đất. Dương Diệp thầm thở dài, sau đó hắn liền rút ra một tấm phù trị liệu và một tấm Thần Hành Phù vỗ vào người, một luồng huyền khí mạnh mẽ tràn ra từ trong giày Tật Phong, hắn lùi về phía sau thật nhanh, ngay khi hắn lùi về sau thì Tử Điêu trên vai hắn đột nhiên vung lên chiếc móng vuốt nhỏ của mình. Hơn mười đường sáng tím lại phóng đi như bay về phía Man Sư đang bổ nhào về phía Dương Diệp.
- Oành!
Một tiếng nổ thất thanh lại vang lên từ trong rừng cây.
Sau một lúc lâu, bên trong rừng lại trở nên yên tĩnh, Man Sư lúc này đây rất thảm hại, phía trên lưng là từng mảng thịt đỏ tươi lộ ra ngoài, máu từ trên lưng chảy xuống đất như một dòng nước.
- Nhân loại… nhân loại…
Thân hình Man Sư khẽ run lên, Man Sư khôi phục hình người, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Dương Diệp đang tẩu thoát, hai tay Man Sư nắm chặt thành quyền, trên mặt là biểu hiện hung dữ đáng sợ, sau một lúc lâu, một tiếng gầm khản đặc vang vọng khắp rừng cây, một tiếng gào quỷ dị, khiến lòng người rét run!
Sau khi Dương Diệp chạy ra khỏi rừng cây thì vội vàng lấy mấy viên thạch năng lượng ra hấp thụ. Huyền khí điên cuồng trào ra từ chiếc giày Tật Phong, hắn phóng nhanh về phía Đoạn Hồn Sơn Mạch.
Dương Diệp nhìn lại Man Sư đã bị đánh đến trọng thương thì trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Hắn đã dùng tấm phù cao cấp duy nhất mà hắn có, cộng thêm đòn đánh lén của tiểu tử kia nữa mà vẫn không thể giải quyết được đối phương. Ít ra thì cũng đã khiến đối phương bị thương rồi, nhưng hắn biết, một chút vết thương đó đối với một huyền thú Linh cấp là không đáng kể!
Sau khi Dương Diệp cảm nhận nguồn khí lực phát ra từ cú đánh của Man Sư lúc nãy, hắn lập tức chọn đào tẩu chứ không chọn thi triển con át chủ bài để liều chết cùng đối phương! Bởi vì nếu Man Sư muốn chạy trốn thì Dương Diệp hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, vì nơi này là Thập Vạn Đại Sơn.