Vô Địch Kiếm Vực

Chương 344: Chương 344: Lấy được thì chạy….. (1)




Đại hán râu quai giơ tay phải lên đánh một quyền về phía ánh sáng màu tím.

Ầm!

Ánh sáng màu tím vỡ vụn, mà đại hán râu quai nón lại lùi về phía sau.

Tử Điêu đang chuẩn bị công kích tiếp, Dương Diệp ở bên cạnh đã vội vàng ngăn lại, hắn ôm Tử Điêu vào lòng. Dương Diệp nhìn Lãnh Tâm Nhiên và đại hán râu quai nón trong trận chiến, sau đó cười ngại ngùng nói:

- Hai vị, các người tiếp tục đi, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi.

Dương Diệp nói xong muốn quay người bước đi, lúc này hắn cũng hơi hối hận vì mình đã đến đây quá sớm, nếu như đến chậm một chút, đợi tới lúc đó hai người lưỡng bại câu thương, không phải sẽ tốt hơn sao?

- Nhân loại, ngươi xem chúng ta là kẻ ngốc sao?

Đại hán râu quai nón bước tới trước một bước, nặng nề nói.

Dương Diệp nghe nói thế dừng bước, nhìn đại hán râu quai nón nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Mí mắt của đại hán râu quai nón giật giật, hắn muốn thế nào? Nhân loại trước mắt này có hiểu rõ không? Là chủ ý của ai trước? Nghĩ đến đây, vẻ mặt của đại hán râu quai nón lộ ra sự giận dữ nói:

- Nhân loại, nhân loại tham lam các người mau rời khỏi nơi này, ta sẽ không truy cứu, nếu không nơi này sẽ là chỗ chôn cất của các ngươi.

Chính lúc này Lãnh Tâm Nhi ở bên cạnh nhìn về Dương Diệp nói:

- Băng Linh Quả là linh quả Địa cấp thượng phẩm, ba trăm năm nở hoa, ba trăm năm kết quả, ba trăm năm mới chín. Lúc này, Băng Linh Quả sắp chín, chỉ cần nó chín thì nó chính là linh quả thiên cấp. Ăn một quả có thể bằng mười năm khổ luyện. Ta với ngươi liên thủ giết chết huyền thú vương cấp hóa hình này, ngươi thấy thế nào?

Dương Diệp nghe nói vậy, hắn lại cảm thấy hơi kinh ngạc và động lòng, kinh ngạc chính là những quả kia không ngờ lại là linh quả thiên cấp, động lòng là vì đề nghị của Lãnh Tâm Nhi, trước đó hắn cũng biết con huyền thú vương cấp này chắc chắn không phải là hàng bỏ đi, ít nhất một mình nàng cũng không cách nào giải quyết được.

Dương Diệp còn chưa biểu hiện gì, đột nhiên Tử Điêu trên vai hắn đã ra tay, nó chớp hiện một cái đã trực tiếp xuất hiện sau lưng đại hán râu quai nón, lại một cái chớp lóe, Tử Điêu đã xuất hiện trước cây đại thụ kia rồi.

- Ngươi dám?

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của đại hán râu quai nón thay đổi mạnh mẽ, khuôn mặt của hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, hắn rống lên một tiếng, chân phải của hắn bỗng đạp lên mặt đất, thân hình tấn công về phía Tử Điêu.

Nhưng mà đã muộn rồi, bởi vì Tử Điêu đã vung vẩy móng vuốt nhỏ, ánh sáng tím bao trùm cây đại thụ kia, sau đó trong nháy mắt cây đại thụ kia biến mất ở trong ánh mắt kinh ngạc của đại hán râu quai nón, Dương Diệp còn có Lãnh Tâm Nhi, cùng lúc này Tử Điêu lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên vai của Dương Diệp, móng vuốt nhỏ vỗ lên vai của Dương Diệp, giống như đang bảo Dương Diệp mau chạy trốn.

Dương Diệp đầu tiên sửng sốt, cũng may là hắn phản ứng không chậm, rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, sau khi Dương Diệp phục hồi tinh thần, hắn cũng không suy nghĩ gì đã rút ra một tấm Thần Hành Phù thượng phẩm vỗ lên người mình, huyền khí nhập vào trong bên trong Tật Phong Ngoa, cơ thể hóa thành một đường màu đen bắn về phía xa.

Nếu như một chọi một Dương Diệp còn có chút lòng tin, nhưng một chọi hai thì Dương Diệp không chắc chắn lắm, phải nói là hoàn toàn không có lòng tin.

Phải biết rằng Lãnh Tâm Nhiên kia quả thật không phải là hàng bỏ đi, huống hồ còn cộng thêm một huyền thú hóa hình vương cấp không yếu hơn nàng, không hề có bất cứ do dự gì, Dương Diệp lập tức lựa chọn chạy là thượng sách.

Không thể không nói, dưới tình huống dốc hết sức chạy trốn, tốc độ của Dương Diệp nhanh vô cùng, chỉ trong thời gian hai hơi thở, Dương Diệp đã biến mất trong tầm mất của đại hán râu quai nón và Lãnh Tâm Nhiên.

- Nhân loại, ta muốn xé xác ngươi.

Đại hán râu quai nón phục hồi tinh thần lại trước tiên, sau khi đại hán râu quai nón phát ra tiếng rống giận kinh động đất trời, chân phải giẫm mạnh một bước, mượn lực đẩy của mặt đất, cơ thể bắn về phía Dương Diệp chạy trốn, mà mặt đất chỗ hắn đạp lên đã trực tiếp sụp xuống, từng vết nứt to bằng cánh tay đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

Nhìn theo phương hướng của đại hán râu quai nón và Dương Diệp rời đi, Lãnh Tâm Nhi hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Thật đúng là một con huyền thú kỳ lạ.

Nàng vừa nói dứt lời, thân hình đã chợt lóe lên, đuổi theo sau. Băng Linh Quả đúng là vật vô cùng quan trọng với nàng, nàng đã tìm rất nhiều ngày ở Thập Vạn Đại Sơn, bây giờ khó khăn lắm mới tìm thấy, nàng làm sao có thể từ bỏ được?

Lúc này có thể nói tốc độ của Dương Diệp đã nâng lên đến cực hạn, những chỗ hắn đi qua đều lưu lại tàn ảnh mỏng, mà Tử Điêu trên vai hắn lại còn chê chưa đủ nhanh, móng vuốt nhỏ ra sức nắm lấy tay của Dương Diệp, bảo Dương Diệp tăng tốc.

Dương Diệp cũng rất muốn tăng tốc, nhưng mà tốc độ này đã là cực hạn của hắn, vì vậy hắn chỉ có thể liếc mắt nhìn hành động của tiểu tử này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.