Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu, mọi người trong sân đầu tiên là là ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng hướng về phía Dương Diệp. Khi nhìn thấy Tử Điêu trên vai Dương Diệp, đó là giống như là đại vật, đồng thời trong lòng than thầm Dương Diệp may mắn, bởi vì đây chính là cơ hội tốt để giao hảo với cường giả, hơn nữa cường giả này còn là một mỹ nữ.
Tử Điêu tựa hồ có chút không thích ánh mắt của những người đó, móng vuốt nhỏ gãi gãi lên hai má của Dương Diệp, tựa hồ là đang bảo Dương Diệp đuổi những người đó đi.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ là Tô Tiểu Tiểu, cho dù là là trong mắt Tần Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Dương Diệp cũng lóe ra ánh sáng yêu thích. Con Tử Điêu này thật sự là rất đáng yêu.
Dương Diệp có chút nghẹn lời, hắn rất muốn để tiểu gia hỏa này ở trong lốc xoáy đan điền, nhưng tiểu gia hỏa này ở bên trong đó tựa hồ chán rồi, sau khi ra thì nói thế nào cũng không muốn đi vào lại nữa, hơn nữa để phòng ngừa sát thủ thần bí đó, hắn cũng chỉ đành để mặc nó. Chỉ là không ngờ, tiểu gia hỏa này thật sự rất được nữ nhân yêu thích.
Còn không phải sao, phiền toái tới rồi kìa!
Rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu đi tới trước mặt Dương Diệp, Tô Tiểu Tiểu quan sát cẩn thận Tử Điêu rồi sau một lúc lâu mới chuyển ánh mắt sang người Dương Diệp, nói:
- Ngươi để lại sủng vật này cho ta nhé, được không? Đương nhiên, ta sẽ bồi thường cho ngươi, một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, thế nào?
Tuy thái độ ôn hòa, nhưng rồi ngữ khí lại mang theo vẻ không được phép từ chối.
Nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt đang nhìn về phía Dương Diệp của người chung quanh biến thành hâm mộ, một thú sủng có thể đổi lấy một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, đây là vận may từ trên trời rơi xuống một cách chân chính. Phải biết rằng, loại thú sủng vô dụng này, ở đế quốc Đại Tần cũng chỉ mất có mấy trăm kim tệ để mua, mấy trăm kim tệ có thể đổi lấy một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, thế chẳng phải là tự dưng gặp may à?
Dương Diệp không nói gì, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh thì bật cười, sau đó tựa cười mà như không phải cười nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi nói ngươi muốn dùng một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm để đổi lấy tiểu gia hỏa này ư?
Người khác không biết sự khủng bố của tiểu gia hỏa, nhưng nàng ta thì biết, nếu nàng ta đoán không sai, tiểu gia hỏa này tuyệt đối là một tồn tại có thể so với thú vương, một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm đổi lấy một thú vương? Nữ nhân trước mắt này đầu không phải là va vào cửa rồi chứ?
Nghe thấy lời nói của Tần Tịch Nguyệt, mọi người lúc này mới chú ý thấy tới nàng ta, khi nhìn thấy dung mạo và dáng người của Tần Tịch Nguyệt, mắt của mọi người trong sân lập tức rực cháy, nữ tử trước mắt này bất kể là dung mạo hay là dáng người, đều ở trên Tô Tiểu Tiểu kia!
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tần Tịch Nguyệt một hồi, sâu trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị, cười cười với Tần Tịch Nguyệt:
- Vị tỷ tỷ này chẳng lẽ cũng coi trọng tiểu gia hỏa này à?
- Không!
Tần Tịch Nguyệt cười cười nói:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, các ngươi tiếp tục đi!
Nói xong, lùi tới bên cạnh Dương Diệp.
Tô Tiểu Tiểu nhìn xoáy vào Tần Tịch Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Thế nào? Một môn Huyền kỹ Hoàng cấp đổi một con thú sủng, ngươi không thiệt đâu!
Dương Diệp vuốt vuốt Tử Điêu, sau đó lạnh lùng nói:
- Đừng nói là Hoàng cấp, ngươi cho dù là cho ta Thiên cấp thì ta cũng không đổi!
Nếu không phải có nhiều người ở đây, hắn đã lập tức trảm sát nữ nhân này rồi, đối với người của Bách Hoa cung, hắn không có một chút hảo cảm nào, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ gặp một người giết một người.
Tô Tiểu Tiểu sắc mặt trầm xuống, ngay khi nàng ta chuẩn bị lên tiếng, thì thanh âm của một nam tử từ một phía truyền đến:
- Tiểu Tiểu nhìn trúng con thú sủng này của ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi không ngờ còn muốn cự tuyệt, thật sự là không biết tốt xấu. Hiện tại, cho ngươi một cơ hội, để lại con thú sủng này, sau đó tự chặt một tay, bằng không thì để lại đầu của ngươi đi!
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cung Nguyên của Nguyên Môn đang dẫn ba người của Nguyên Môn chậm rãi bước về phía Tô Tiểu Tiểu,
Tô Tiểu Tiểu cười dịu dàng với Cung Nguyên đang bước tới trước mặt nàng ta, nói;
- Thì ra là Cung sư huynh, ngày đó từ biệt, Tiểu Tiểu thật sự là rất nhớ ngươi.
Cung Nguyên cười ha ha, ánh mắt nhìn lướt qua ngực Tô Tiểu Tiểu, nói:
- Cung Nguyên cũng rất nhớ.
Có gian tình! Đây là suy nghĩ trong đầu những người có mặt ở đây.
- Tiểu Tiểu thích con Tử Điêu này à?
Cung Nguyên cười nói;
- Yên tâm! Sư huynh sẽ lấy nó cho ngươi!
Nói xong, Cung Nguyên xoay người nhìn Dương Diệp, thấy Dương Diệp vẫn chưa tự mình động thủ thì lập tức nhíu mày nói;
- Lời nói của ta ngươi không nghe thấy à?
- Nghe thấy rồi!