Vô Địch Kiếm Vực

Chương 187: Chương 187: Nam nhân keo kiệt! (2)




Dương Diệp lắc đầu nói.

- Kỳ thật nàng ta có câu nói không sai, ngươi đúng là một nam nhân hẹp hòi!

Tần Tịch Nguyệt cười nói:

- Nói một cách nghiêm khắc thì ngươi là một người có lòng tự trọng rất mạnh.

Dương Diệp cũng không phản đối, nói:

- Có lẽ là vậy, nói chung ta cũng là làm theo bản tính, sẽ không vì người khác mà thay đổi bản thân, ít nhất thì không phải là vì nàng ta.

- Nhưng loại tính cách này chung quy vẫn không tốt, không phải sao?

Tần Tịch Nguyệt nói.

- Không có ai là toàn vẹn cả, ta không phải thánh nhân, ta cũng có khuyết điểm, ta thừa nhận khuyết điểm của bản thân mình. Ta biết, biểu hiện của ta lúc trước đích xác là không giống một nam nhân có phong độ, ta cũng biết, nữ nhân các ngươi khẳng định không thích nam nhân như vậy, nhưng thế thì sao? Trước tiên, ta không cần nàng ta phải thích ta, ta cũng không có chút hứng thú nào với nàng ta cả. Còn nữa, nếu nàng ta không tôn trọng ta, vậy thì ta vì sao phải vì cảm thụ của nàng ta mà tôn trọng nàng ta? Chỉ bởi vì nàng ta trông xinh đẹp thôi sao?

Dương Diệp lắc đầu cười cười, nói:

- Người khác đối đãi với ta thế nào, ta sẽ đối đãi lại như thế, đây là nguyên tắc làm người của ta.

Nghe vậy, Tần Tịch Nguyệt lắc đầu cười cười, trong những người mà nàng ta từng gặp, có quân tử, có tiểu nhân, nhưng loại nam nhân thẳng thắn như Dương Diệp thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ở thế tục, mọi người vì lợi ích của bản thân sẽ không ngừng ngụy trang bản thân, ở trước mặt người thế nào thì nói những lời như thế. Giống như lúc trước, nếu đổi lại là một nam nhân khác, cho dù là không thích thái độ của Ân Huyên Nhi đó, nhưng vì một đả thủ Linh Giả cảnh và Huyền kỹ Địa cấp đó, đối phương khẳng định sẽ không trở mặt, thậm chí còn có thể ra sức lấy lòng và lôi kéo.

Nhưng nam nhân trước mắt này lại chỉ vì hắn thấy không thích, không chỉ vứt bỏ Huyền kỹ Địa cấp, hơn nữa còn đắc tội lớn với đối phương.

Nàng ta thật sự không biết nên nói hắn là thẳng tính hay là ngu xuẩn nữa.

Lắc đầu, Tần Tịch Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này nữa, nói:

- Chuyện trước đó, tỷ tỷ xin cám ơn!

- Ta ở trên bình nguyên cứu ngươi, ngươi cũng không cám ơn, sao giờ hiện tại lại biến thành khách khí như vậy?

Dương Diệp có chút bất ngờ nói.

Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp một cái, nói:

- Ở trên bình nguyên ngươi là không có lựa chọn. Mà lúc trước, ngươi lại có lựa chọn, nhưng mà vì ta, ngươi vẫn thỏa hiệp với nữ nhân đó. Tỷ tỷ biết, với loại tính tình cao ngạo của ngươi, trong lòng ngươi khẳng định là cực kỳ uất nghẹn. Cho nên. Tỷ tỷ cám ơn ngươi! Đương nhiên, chỉ là cám ơn ngoài miệng mà thôi, muốn tỷ tỷ lấy thân báo đáp thì không có khả năng đâu! Hi hi...

Nói xong lời cuối, Tần Tịch Nguyệt lại khôi phục bản sắc yêu tinh.

Dương Diệp không tiếp tục đề tài này nữa, quan sát thông đạo bốn phía rồi nói:

- Chúng ta hiện tại đi ra luôn hay là đi đánh cướp một phen?

- Đương nhiên phải đi đánh cướp một phen rồi, bằng không thì chúng ta làm sao có thể thành lập một thế lực được?

Tần Tịch Nguyệt nói.

- Ầm...

Đúng lúc này, một tiếng vang từ thông đạo xa xa truyền đến, tiếp theo, những tiếng nổ năng lượng cũng không ngừn từ xa truyền đến.

Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt nhìn nhau, Tần Tịch Nguyệt nói:

- Phía trước chắc là có người đang chiến đấu, chúng ta đi xem thử!

- Xem thử?

Dương Diệp nhíu mày.

- Đồ ngốc!

Tần Tịch Nguyệt nói:

- Đối phương nếu đang chiến đấu, vậy khẳng định là có được thứ tốt gì đó. Biết phương pháp kiếm tiền nhanh nhất là gì không? Là đánh cướp, có cách gì kiếm tiền nhanh hơn đi đánh cướp không?

Dương Diệp rất đồng ý, hắn hiện tại gia sản phong phú, trừ của Bảo nhi tặng ra thì phần lớn là nhờ 'đánh cướp' mà có, cho nên đối với lời nói của Tần Tịch Nguyệt, hắn vô cùng đồng ý. Lập tức không do dự và nói nhiều nữa, cùng Tần Tịch Nguyệt lao về phía xa xa.

Lúc này trong tuyền qua đan điền của Dương Diệp, Ân Huyên Nhi nhìn Tử Điêu, hai mắt đáng thương nói;

- Tiểu gia hỏa, chia cho tỷ tỷ một chút có được không? Chỉ một chút thôi, ngươi xem tỷ tỷ có còn sống được bao lâu nữa đâu, nếu không thể mau chóng tu luyện đến Tôn Giả cảnh, tỷ tỷ sẽ hóa thành một nắm đất vàng, ngươi nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ trở thành như vậy sao?

Tử Điêu vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ, đồng thời ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn Ân Huyên Nhi.

Thấy thế, Ân Huyên Nhi lập tức chán nản, nàng ta cầu tiểu gia hỏa trước mắt này đã lâu, nhưng bất kể nàng ta có nói gì, tiểu gia hỏa trước mắt này vẫn không chịu đáp ứng, điều này khiến cho nàng ta thiếu chút nữa thì phát cuồng. Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của nam nhân hẹp hòi kia, nàng ta chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng. Nàng ta biết, nam nhân hẹp hòi kia khẳng định là nói được thì làm được.

Tuy không thể xuất thủ với tiểu gia hỏa, nhưng về phần hai U Minh lang bên cạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.