Ngày hôm sau, trong hoa viên của Phù Văn phong, hai huynh muội Dương Diệp và Tiểu Dao nắm tay nhau chậm rãi đi dạo, hai huynh muội cứ chậm rãi đi dạo như vậy, ấm áp không gì sánh được.
Thật lâu sau, Tiểu Dao dừng bước lại, nhìn Dương Diệp, có chút không nỡ nói:
- Ca, huynh thật sự muốn đi Thập Vạn Đại Sơn sao?
Bây giờ nàng chỉ có một mình ca ca là người thân nữa, nàng thật sự không muốn rời khỏi ca ca, thế nhưng nàng cũng biết ca ca muốn trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó cứu mẫu thân, nhưng nàng vẫn không nỡ!
Dương Diệp xoa đầu Tiểu Dao, cười nói:
- Ca ca bây giờ đã là Huyền giả Cửu phẩm đỉnh phong, chỉ còn thiếu cơ hội để trở thành Tiên Thiên cảnh, để tăng thực lực lên, ca ca nhất định phải đi Thập vạn đại sơn lịch lãm một phen. Muội ở lại Phù Văn phong phải nghe lời sư phụ, không được đi theo Bảo Nhi tỷ tỷ gây chuyện, hiểu chưa?
Hắn vẫn có chút lo lắng về Tiểu Dao, không phải lo lắng an toàn của nàng, mà là lo lắng tiểu ma nữ Bảo Nhi làm hư Tiểu Dao.
Tiểu Dao cười hì hì, trừng mắt nhìn Dương Diệp nói:
- Ca, nếu như để cho Bảo Nhi tỷ tỷ biết huynh nói tỷ ấy như vậy thì khẳng định tỷ ấy sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!
Đối với Bảo Nhi, nàng cũng vô cùng yêu thích.
Dương Diệp mỉm cười, sau đó nói:
- Nhớ kỹ, bình thường tu luyện không cần quá khắc khổ, học theo Bảo Nhi tỷ tỷ một ít, tu luyện một lát lại chơi một lát, nếu như chờ sau này ca trở về phát hiện muội gầy đi thì ta sẽ không tha cho muội đâu!
Tiểu Dao gật gật đầu, nhưng trong lòng thì âm thầm quyết định nhất định phải càng thêm cố gắng, bởi vì nàng có trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể giúp ca ca được.
Sau khi chơi đùa với Tiểu Dao một hồi lâu, Dương Diệp rời khỏi Phù Văn phong dưới ánh mắt không nỡ của Tiểu Dao.
Dương Diệp không chuẩn bị gì cả, cũng không cần chuẩn bị cái gì, bởi vì trên người hắn có rất nhiều phù lục do hắn luyện chế, có gia tốc, có trị liệu, nói chung toàn bộ những phù lục cơ bản hắn đều chuẩn bị một ít.
Một lúc lâu sau khi Dương Diệp rời khỏi Kiếm Tông, tiến vào vạn xà lâm, một thiếu niên khoảng chừng 16, 17 tuổi cũng tiến vào một khách sạn trong Thanh Sơn thành.
Gã thiếu niên này đi vào trong một gian phòng, trong phòng có một mỹ phụ, người này không phải ai khác chính là người trước đây tiến vào Kiếm Tông đòi giao Dương Diệp ra, Phượng Vũ.
Phượng Vũ nhìn thiếu niên đi vào, nói:
- Có tin tức của hắn sao?
Thiếu niên kia hành lễ với Phượng Vũ, nói:
- Tiền bối, Dương Diệp đã rời khỏi Phù Văn phong, nhìn hướng hắn đi chắc hẳn là tiến vào thập vạn đại sơn.
Nghe vậy, Phượng Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường đứng lên, lông mày nhíu lại, hàn quang chợt lóe, nói:
- Đợi suốt hai tháng, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện!
Trước kia khi biết được Dương Diệp là đệ tử của Lâm Sơn thì mấy người bọn họ phải buông tha ý định bắt Dương Diệp về truy xét, bất kể là thân phận hay thực lực của Lâm Sơn đều không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc được, muốn tiếp tục bắt Dương Diệp thì chỉ còn cách trở về xin chỉ thị của Cung Chủ.
Ba người mỹ phụ còn lại đều quay về Bách Hoa cung nhưng Phượng Vũ lại không về. Bà sở dĩ muốn bắt Dương Diệp trước rồi về cung sau không phải vì bà hận Dương Diệp và mẫu thân hắn, mà là bà rất có hứng thú đối với phương pháp khống chế huyền thú bí mật của hắn, nếu như bà có được phương pháp này, vậy thì địa vị của bà ở Bách Hoa cung nháy mắt tăng lên rất nhiều bậc, thậm chí làm một trưởng lão thực quyền cũng không phải không được!
Cho nên bà tìm cớ ở lại, sau đó mua chuộc đệ tử Kiếm Tông để ý hành tung của Dương Diệp, trời xanh không phụ lòng người, Dương Diệp ở mãi trong Phù Văn phong hai tháng rốt cuộc đã xuất hiện.
- Tiền bối, người đã đáp ứng vãn bối…
Lúc này tên thiếu niên kia cười nịnh nọt hỏi thù lao.
Phượng Vũ liếc mắt nhìn thiếu niên kia, sau đó vung tay phải lên, một cái túi nhỏ xuất hiện trước mặt gã, nói:
- Đi đi!
Tên thiếu niên kia mở ra xem, thấy là năm mươi viên Năng Lượng thạch thì lập tức mừng như điên, sau đó không quay đầu bước ra khỏi phòng. Chỉ chú ý hành tung của một người lại có thể được thù lao như thế này, cuộc trao đổi này thật sự là hời quá.
- Khoan đã!
Lúc này Phượng Vũ gọi thiếu niên lại, hỏi:
- Kiếm Tông không ai biết hành tung của ngươi chứ?
Thiếu niên vội vàng nói:
- Không có, không có ai biết hành tung của ta cả, hôm nay ta xin tông môn nghỉ một ngày, nói trong nhà có việc, cho nên các hảo hữu đều nghĩ ta về nhà hết.
Phượng Vũ khẽ gật đầu, sau một khắc, một cánh hoa hoa huyền khí biến ảo thành xẹt qua cổ thiếu niên, thiếu niên hai tay ôm chặt cổ, mắt trợn tròn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thể nói ra được, sau đó ngã xuống đất.
Phượng Vũ không nhìn y nữa, xoay người đi ra khỏi phòng, về phần thi thể thiếu niên thì tự sẽ có người tới thu thập, vì khách sạn này là sản nghiệp của Bách Hoa cung!