Vô Địch Kiếm Vực

Chương 137: Chương 137: Nhờ vào ngươi vậy (2)




Dương Diệp sắc mặt trầm xuống, nói:

- Vị đại tỷ này ơi, ngươi và ta không oán không cừu, vì sao lại muốn hại ta? Xin ngươi hãy rủ lòng thương, chạy về hướng khác đi, được không?

Nghe vậy, nữ tử thu lại nụ cười, lộ ra bộ dạng đáng thương, nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi nhẫn tâm để tỷ tỷ lọt vào trong tay Huyền thú à? Ngươi ngẫm lại mà xem, tỷ tỷ nếu lọt vào trong tay Huyền thú thì sẽ có kết cục thê thảm thế nào?

- Ta có gì mà không đành lòng?

Dương Diệp sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Vị đại tỷ này, đừng có giở cái bộ mặt đó ra với ta, nếu ngươi không chịu đi thì đừng trách ta không khách khí!

Nữ tử nhìn Dương Diệp với vẻ ai oán, thẽ thọt nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

Dáng dấp này giống như Dương Diệp là một Trần Thế Mỹ vứt bỏ thê tử vậy, khiến cho da đầu Dương Diệp có chút ngứa ran.

Dương Diệp không động thủ, không phải hắn thương hương tiếc ngọc, mà là không thể động thủ, bởi vì nữ tử trước mắt này thực lực ít nhất cũng là Vương Giả cảnh! Cường giả Vương Giả cảnh, hắn có thể chiến hay không thì vẫn còn khó nói, nhưng quan trọng nhất là phía sau còn có hai nhóm nhân mã, chỉ cần hắn giao thủ với nữ tử thì lập tức sẽ bị đối phương đuổi kịp. Cho nên, Dương Diệp lúc này rất đau đầu!

Thật lâu sau, Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:

- Vị mỹ nữ này, ngươi là Vương Giả cảnh, thực lực cao hơn ta ra rất nhiều, nếu ngươi chạy trốn một mình, vậy thì cơ hội sẽ lớn hơn, ngươi tội gì cứ phải theo ta?

- Cao hơn rất nhiều á?

Nữ tử cười cười, sau đó giống như có thâm ý nhìn Dương Diệp một cái, nói:

- Tiểu đệ đệ, những lời này không đúng đâu. Lúc trước tỷ tỷ nhìn thấy ngươi một mình trong nháy mắt trảm sát năm con Huyền thú, hơn nữa tên cường giả Tiên Thiên kia đánh lén ngươi, không chỉ bị ngươi phát hiện mà còn bị ngươi bức lui, ngươi có thực lực như vậy, tỷ tỷ tuy là Vương Giả cảnh, nhưng cũng không dám nói tuyệt đối thắng được ngươi. Còn nữa, tiểu tử trên vai ngươi cũng không phải là Huyền thú đơn giản phải không?

Diệp biến sắc, hắn không ngờ đối phương lúc trước lại chú ý tới hắn. Một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi:

- Ngươi là người trong xe ngựa à?

- Giờ mới đoán ra à?

Nữ tử cười nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi chẳng phải là rất ngu sao!

- Ngươi là người của hoàng thất à?

Dương Diệp tiếp tục hỏi.

- Ngươi đoán đi!

Nữ tử chớp chớp mắt, cười nói.

Dương Diệp khóe miệng giật giật, nói:

- Ngươi rảnh rỗi vậy à?

Nữ tử thu liễm nụ cười, cổ tay khẽ động, trong tay xuất hiện mười tấm phù lục, nghiêm mặt nói:

- Tiểu đệ đệ, tuy tỷ tỷ không biết ngươi còn con bài chưa lật nào, nhưng nhìn ngươi lúc trước thong dong trong đàn Huyền thú, tỷ tỷ đã biết rằng ngươi khẳng định có biện pháp chạy trốn. Chỉ cần ngươi dẫn ta rời khỏi được đây, mười tấm phù lục trung phẩm này chính là của ngươi, thế nào?

Nhìn mười tấm phù lục trong tay nữ tử, Dương Diệp bật cười nói:

- Hoàng thất nghèo vậy à?

Nhướng mày nhướng mày, do dự một chút, lại lật tay, trong tay lại xuất hiện thêm mười tấm phù lục, nói:

- Hai mươi tấm phù lục trung phẩm, nhiều hơn thì tỷ tỷ không có đâu.

Cổ tay Dương Diệp khẽ động, trong tay xuất hiện hơn mười tấm phù lục thượng phẩm, sau đó quơ quơ về phía nữ tử, nói:

- Đầu tiên là ta không bất kỳ hứng thú gì với phù lục của ngươi, nếu ngươi nguyện ý rời đi, ta tặng ngươi mấy tấm phù lục thượng phẩm luôn, thế nào?

Nhìn phù lục thượng phẩm trong tay Dương Diệp, trong mắt nữ tử hiện lên vẻ khiếp sợ, phải biết rằng, cho dù nàng ta là con cháu hoàng thất, nhưng cái thứ phù lục này đối với nàng ta vẫn là rất quý giá. Lúc trước nàng ta lấy ra hai mươi tấm phù lục trung phẩm đã khiến nàng ta có chút đau lòng rồi. Nhưng không ngờ, thiếu niên trước mắt này lại có tới cả mười tấm phù lục thượng phẩm.

Mười tấm phù lục thượng phẩm, đó là khái niệm gì? Cho dù là đệ tử chân truyền của tông môn cũng không thể dễ dàng có được loại phù lục cấp bậc này!

Nữ tử nhìn xoáy vào Dương Diệp, sau đó lại cười đầy quyến rũ:

- Tiểu đệ đệ, thì ra ngươi mới là phú hào chân chính, tỷ tỷ lúc trước là tự rước lấy nhục rồi. Dù sao thì tỷ tỷ cũng mặc kệ, tỷ tỷ coi trọng ngươi, cứ dựa vào ngươi đó, ngươi nếu không dẫn ta trốn theo. Vậy thì cùng lắm để cho chúng ta trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.