Vô Địch Kiếm Vực

Chương 342: Chương 342: Phát hiện bảo bối (1)




Sau một ngày, Dương Diệp đã liên tục giết mười mấy đội người, từ trong tay những người này, tổng cộng hắn đạt được hơn một trăm nội đan huyền thú vương cấp, cộng thêm nội đan vương thú vốn có của hắn, bây giờ nội đan huyền thú vương cấp của hắn đã gần hai trăm viên. Ngoài nội đan huyền thú ra, còn có gần ba trăm loại huyền bảo và huyền thuật huyền cấp, còn về đá năng lượng càng là nhiều hơn mười ngàn viên.

Chỉ ngắn ngủi trong thời gian một ngày, Dương Diệp đã bội thu.

Vì để phòng ngừa chuyện hắn nắm giữ đội quân huyền thú bị tiết lộ ra ngoài, vì vậy mỗi một lần Dương Diệp đều phải đuổi cùng giết tận, cho dù là bị lộ thuật ngự kiếm và kiếm ý của mình cũng không tiếc.

Để lộ Tử Điêu đã khiến cho nhân loại và huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn chấn động rồi, nếu như để lộ chuyện hắn nắm giữ đội quân huyền thú ra nữa, lúc đó sợ là hắn thật sự gặp phiền phức lớn rồi. Người đến tìm hắn sợ rằng chính là cảnh giới vương giả thậm chí là cường giả cảnh giới linh giả.

Chính trong lúc Dương Diệp đánh cướp khắp nơi, chuyện Nguyên Dạ chết đã bị Nguyên Đồng phát hiện.

Đứng ở vị trí Nguyên Dạ bị giết, sắc mặt của Nguyên Đồng vô cùng khó coi, hắn chưa từng nghĩ đến người của Nguyên Môn sẽ bị giết ở trong Thập Vạn Đại Sơn, phải biết rằng thực lực của Nguyên Dạ là đứng hàng đầu, chỉ cần hắn ta có lòng muốn chạy trốn, cho dù là đám người của Thái Du cũng không chắc có thể giết được hắn ta.

Mà đám người của Thái Du vẫn luôn ở bên cạnh hắn, bao gồm một số tinh nhuệ kia của đế quốc huyền thú cũng không rời khỏi tầm mắt của hắn, ngoại trừ những người đó ra, trong Thập Vạn Đại Sơn này còn ai có thể giết hắn ta chứ? Hơn nữa ngay cả cơ hội để hắn ta chạy trốn cũng không có.

Rất nhanh, Nguyên Đồng nhớ đên cấu nói của Văn Nhân Nguyệt Bách Hoa cung trước khi rời đi “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phái một mình Nguyên Dạ đuổi giết Dương Diệp!”

Nghĩ đến đây, Nguyên Đồng híp mắt, lẩm bẩm:

- Cho dù có phải ngươi giết hắn hay không, Nguyên Dạ cũng vì ngươi mà chết, vì vậy ngươi cũng phải chết.

Hắn vừa nói dứt lời, thân hình Nguyên Đồng lóe lên biến mất tại chỗ.

Trong núi Thanh Vân, huyền giả nhân loại bị giết càng lúc càng nhiều, nhưng chuyện này không hề khiến cho những huyền giả nhân loại đang tìm bắt Dương Diệp kia không hề chùn bước, chỉ có điều những người này cũng trở nên thông minh rồi, đó chính là vốn dĩ một tổ năm người trở thành một tổ mười người, sự thật chứng minh, cách này là hiệu quả, trong khoảng một thời gian tiếp theo, rất ít truyền ra chuyện huyền giả nhân loại bị diệt đội.

Sau khi huyền giả nhân loại kia từ một đội năm người trở thành một đội mười người, Dương Diệp quả thật không ra tay bởi vì hắn không nắm chắc. Phải biết rằng những tản tu này đều là tinh anh trong nhân loại, nếu như những người này không chiến đấu, chỉ một lòng muốn chạy, hắn cũng hoàn toàn không nắm chắc sẽ giữ tất cả bọn họ lại.

Mà một khi để đối phương chạy thoát vậy thì phiền phức của hắn sẽ vô cùng vô tận, sợ là đến lúc đó cho dù là công hội Phù văn sư cũng chưa chắc có thể bảo vệ cho hắn được.

Chỉ có điều là Dương Diệp cũng không từ bỏ, dù sao cũng có kẻ lọt sổ, không phải sao?

Trong khu rừng rậm rạp, Dương Diệp như một con khỉ linh hoạt, không ngừng xuyên qua khu rừng, trước mặt hắn Tử Điêu lóe lên, mỗi khi Dương Diệp đuổi không kịp Tử Điêu, Tử Điêu sẽ lên trực tiếp chớp lóe xuất hiện cách đó vài trượng, sau đó lại quay đầu vẫy móng vuốt nhỏ của nó, giống như đang bảo Dương Diệp tiếp tục.

Đây là một trò chơi mà gần đây Tử Điêu thích nhất, đương nhiên Dương Diệp không thích rồi, đùa gì chứ làm sao hắn có thể đuổi kịp tiểu tử kia? Chỉ có điều lại không thể không đuổi theo, phải biết rằng thằng nhóc này giận lên rồi sẽ vô cùng khủng bố, hắn thật là không muốn lỗ tai mình gặp phải tai ương.

Đột nhiên Tử Điêu dừng lại, Dương Diệp đến bên cạnh nó, xoa đầu Tử Điêu, sau đó hỏi:

- Chuyện gì thế?

Tử Điêu chớp chớp mắt sau đó giơ móng nhỏ chỉ về phía xa.

- Bên đó có người sao?

Dương Diệp hỏi.

Tử Điêu lắc đầu, sau đó lại chỉ về phía xa, lần này trong mắt nó lộ ra vẻ hưng phấn.

Lần này Dương Diệp đã rõ, bên đó nhất định là có bảo bối gì rồi, bởi vì chỉ cần phát hiện bảo bối, tiểu tử này mới như vậy. Mà những thứ bị tiểu tử này cho rằng là bảo bối vậy thì tuyệt đối là bảo bối, vì vậy trong ánh mắt của Dương Diệp cũng lộ ra vẻ hưng phấn theo.

Dương Diệp không hề do dự ôm Tử Điêu vào lòng, sau đó thân hình lóe lên, đi về hướng Tử Điêu chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.