Vô Địch Kiếm Vực

Chương 389: Chương 389: Quay về Đế Đô! (2)




Dương Diệp ngạc nhiên nói:

- Ngươi tin tưởng lời của ta sao?

Thú hoàng mỉm cười, nói:

- Vì sao không tin?

Dương Diệp nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:

- Ta cũng tin tưởng lời của ngươi, ngươi hẳn không có ác ý đối với vật nhỏ, nếu không lấy thực lực của ngươi, ta căn bản không có cách nào phản kháng, không phải sao?

- Tiểu tử nhân loại thật thú vị!

Thú hoàng nói:

- Ta không có ác ý đối với vật nhỏ kia, nhưng ta lại không có thiện cảm đối với ngươi, phải biết rằng lần này ngươi đã giết rất nhiều con cháu tinh anh trong tộc huyền thú ta.

- Bởi vì vật nhỏ, ta chưa từng chủ động ra tay với huyền thú Đế quốc Huyền Thú ngươi. Cho tới nay, đều là huyền thú của Đế quốc Huyền Thú ngươi tới tìm ta gây phiền phức, cũng không thể bảo ta chỉ có thể chịu đòn mà không hề đánh trả!

Dương Diệp nói.

- Nó không cho ngươi ra tay với huyền thú sao?

Mắt thú hoàng hơi sáng lên, nói.

Dương Diệp khẽ gật đầu!

Thú hoàng thấy thế lại càng tươi cười hơn, hắn do dự một chút lại bấm tay bắn ra, một lệnh bài màu đen lơ lửng ở trước mặt Dương Diệp, nói:

- Tiểu tử nhân loại, sau này có cơ hội, dẫn theo nó tới Đế quốc Huyền Thú thú chơi một chút, có cái lệnh bài này, ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn sẽ đi thông suốt.

Thú hoàng dứt lời, trực tiếp biến mất ở trên Lôi Điêu.

Nhìn thấy người trung niên trực tiếp biến mất, đồng tử của Dương Diệp lại co lại, sợ rằng thực lực của đối phương không kém hơn Túy đạo nhân! Nghĩ đến lúc trước hắn còn muốn lấy ra Huyết Sát Châu đánh với đối phương một trận, Dương Diệp đã cảm thấy có chút buồn cười, ở trước mặt loại cường giả này, đừng nói đạo khí giả, cho dù cho hắn đạo khí thật cũng không có tác dụng gì!

Chẳng qua hắn không nghĩ tới vật nhỏ lại có thể làm cho Đế quốc Huyền Thú điều động loại cường giả cấp bậc này, đây là phúc hay là họa nhỉ? Tuy nhiên nhìn thái độ của đối phương thì chắc là phúc.

Dương Diệp lắc đầu, nhìn về phía lệnh bài màu đen trong tay, lệnh bài chỉ lớn bằng bàn tay, không biết đã sử dụng làm bằng vật liệu gì mà chạm vào thấy mát lạnh, ở mặt trước của lệnh bài, có khắc một chữ Hoàng màu vàng. Ở mặt sau lại khắc từng hoa văn kỳ lạ, những hoa văn này không theo quy tắc nào cả, có vài cái phù văn cùng loại, nhưng cũng không giống nhau. Dù sao Dương Diệp cũng xem không hiểu!

Nhìn không hiểu thì không nhìn tới nữa, Dương Diệp bỏ lệnh bài nhận được vào trong nạp giới, sau đó bảo Lôi Điêu tăng nhanh tốc độ. Nó nhất định vẫn biết được Thập Vạn Đại Sơn!

Ở dưới tốc độ cao nhất của Lôi Điêu, Dương Diệp tốn không đến bảy canh giờ đã đi tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn. Dương Diệp thu Lôi Điêu vào, đi tới thế giới nhân loại, hắn khiêm tốn một chút thì thỏa đáng hơn!

Dương Diệp không có dừng lại, hắn mượn truyền tống trận ở những thành thị này tại vòng ngoài của Thập Vạn Đại Sơn để đi tới Đế Đô. Khi đi tới cửa đài truyền tống của Đế Đô, Dương Diệp sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt.

Lúc này tại cửa Đế Đô có vô số người đang đứng, đương nhiên nhiều người không phải là trọng điểm, trọng điểm là những người này đều đang nhìn hắn!

- Lại một người nữa đi ra, lại một người nữa đi ra rồi.

Không biết ai hô một câu trước, sau đó vô số người đều nhìn về phía Dương Diệp hô lên.

- Ta là gia chủ Liễu gia của Đế Đô, gia tộc chúng ta là thế gia siêu cấp của Đế Đô đã nắm giữ nội tình nghìn năm, không biết thiếu hiệp có hôn phối chưa? Nếu như không có thì có thể tới Liễu gia ta, Liễu gia ta bảo đảm cho thiếu hiệp đủ tài nguyên tu luyện.

- Ta là gia chủ Hoàng gia của Đế Đô, Hoàng gia chúng ta được gọi là một trong bốn gia tộc lớn ở Đế Đô, trải qua mấy nghìn năm, tiểu thư Hoàng gia ta lại là một trong mười đại mỹ nhân Tần Đô, chỉ cần thiếu hiệp tới, không những thu được tài nguyên tu luyện, còn có thể ôm mỹ nhân về.

- Ta là Phó gia của Đế Đô.

- Ta là….

Nghe đám người phía dưới nhiệt tình hò hét với hắn, Dương Diệp không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, trước đây hắn từng nghe nói về chuyện những gia tộc này tuyển nhận những huyền giả từ dãy núi Thanh Vân sống sót trở về, chẳng qua hắn không nghĩ tới lại điên cuồng như vậy

Dương Diệp khẽ lắc đầu, tâm niệm thoáng động, hắn rút Tử Linh Kiếm ra khỏi vỏ nửa đoạn, một tiếng kiếm ngân vang lên.

Nghe được tiếng kiếm này, đám người lập tức trở nên yên tĩnh, những thế gia gia tộc nhìn Dương Diệp, đáng tiếc lắc đầu.

- Không nghĩ tới là đệ tử Kiếm Tông, ôi! Đáng tiếc, chẳng qua nếu hắn là đệ tử Kiếm Tông, vì sao muộn thế này mới về chứ?

- Ai biết được! Ôi, chờ người kế tiếp vậy!

Nhìn thấy mọi người trở nên yên tĩnh, lúc này Dương Diệp mới đi xuống khỏi đài truyền tống, sau đó đi về phía cửa Đế Đô!

- Dương huynh!

Lúc Dương Diệp muốn đi vào cửa thành lại nghe được giọng nữ tử quen thuộc đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.