Vô Địch Kiếm Vực

Chương 278: Chương 278: Tâm cơ (1)




Nghe thấy ba chữ Túy đạo nhân, mí mắt Phong Dương co giật, so với Lâm Sơn, hắn vẫn có thể liều một trận, nhưng nếu như đối mặt với Túy đạo nhân, không, bọn họ căn bản không phải một cấp bậc.

Kiếm tông có thể chèo chống mấy trăm năm qua qua không ngã, tất cả đều bởi vì có Túy đạo nhân tọa trấn, đồng thời còn có thể duy trì vị trí một trong sáu thế lực lớn, như Ninh Tu từng nói, nếu như chọc giận nhân vật trong truyền thuyết này, Phong gia của hắn thật sự không chịu đựng nổi lửa giận của Túy đạo nhân.

- Sư phụ ngươi có là Túy đạo nhân?

Phong Dương nhìn Dương Diệp, trầm giọng hỏi.

- Ngươi đoán!

Đương nhiên Dương Diệp sẽ không nói không phải, nhưng cũng không thừa nhận, đùa gì thế, hắn đã lâu rồi không có giả mạo thành đồ đệ của người ta. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là sợ sau đó có phiền phức, Túy đạo nhân, đó là thần bảo hộ của Kiếm tông, hắn hiện tại không trêu chọc nổi!

Mí mắt của Phong Dương co giật, hắn có xúc động xuất chưởng đánh chết Dương Diệp. Nghĩ lại tới Dương Diệp lúc trước thi triển kiếm kỹ phá tan huyền kỹ của hắn, Phong Dương hít sâu một hơi, hắn áp chế cảm xúc động thủ. Thiếu niên trước mắt chỉ là huyền giả Tiên Thiên cảnh, thế nhưng thực lực của hắn đã không kém gì Vương Giả cảnh, đặc biệt kiếm kỹ quỷ dị kia, nếu như thiếu niên trước mắt có cảnh giới cao hơn một chút, chính hắn cũng không thể không kiêng kỵ!

Nghĩ đi nghĩ lại, Phong Dương càng cảm thấy Dương Diệp chính là đệ tử của Túy đạo nhân, bởi vì chỉ có Túy đạo nhân mới có thể dạy dỗ ra yêu nghiệt như thế!

Một lát sau, Phong Dương trầm giọng nói:

- Thả cháu của ta ra, ta không giết ngươi!

- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngớ ngẩn sao?

Dương Diệp châm chọc nói:

- Ngươi nói không giết thì không giết? Nếu như ta thả cháu của ngươi, ngươi lại động thủ với ta, ta chỉ là một huyền giả Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, ta có thể sống nổi trước mặt Linh Giả cảnh hay sao?

- Tiểu tử, ngươi đừng được voi đòi tiên!

Phong Dương trầm giọng nói.

Đang lúc này, Ninh Tu nói:

- Tiểu tử, thả cháu của hắn ra, ta cam đoan với ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ với ngươi, thế nào?

Hắn cũng sợ Dương Diệp nhất thời kích động giết cháu của Phong Dương, bởi vì như vậy sẽ kết thành tử thù, người không chết sẽ không chấm dứt. Hiện tại mọi người còn có thể lui một bước, thực sự không cần thiết nháo đến mức đó!

Dương Diệp do dự, tay hơi động, Tử Linh kiếm bay trở về trong tay hắn. Đối với lão giả Ninh Tu, hắn hơi có tin tưởng, bởi vì lão giả này lúc trước nói chuyện giúp hắn, không phải vậy hắn hiện tại sẽ liều cá chết rách lưới với Phong Dương. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng thực sự không cần phải vậy!

Hơn nữa tên thanh niên kia đã bị cụt tay, nếu như sau này đối phương thức thời, hắn đương nhiên sẽ không đi gây phiền phức cho đối phương, thế nhưng nếu như không thức thời, vậy đừng trách hắn.

Phong Dương không hề động thủ, thân hình hơi động, hắn đi tới bên cạnh thanh niên nằm trong vũng máu, tuy rằng thanh niên bị thương rất nghiêm trọng, thế nhưng cũng may thanh niên đã dán một tấm Trị Liệu phù cho mình, cho nên hắn không có nguy hiểm tới tính mạng. Thế nhưng Phong Dương vẫn không nén được lửa giận trong lòng, hắn muốn chém Dương Diệp thành muôn mảnh!

Nhưng cũng may hắn còn có lý trí nên không hề động thủ, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Dương Diệp một chút, sau đó dùng ánh mắt sâu xa nhìn nữ tử kia, lúc này mới mang theo thanh niên kia rời đi.

Nhìn thấy Phong Dương rời đi, cổ tay của Dương Diệp hơi động, ẩn kiếm lại tiến vào đan điền, Tử Linh kiếm bay trở về trong tay. Nếu như Phong Dương lại động thủ, khi đó có bại lộ Tiểu gia hỏa, hắn cũng phải chém giết ông cháu Phong Dương tại nơi này!

- Một chuyện đơn giản lại nháo đến mức độ như vậy, ngươi hiện tại hài lòng chưa?

Lúc này, nữ tử lạnh lùng nói.

- Ngươi liền câm miệng đi!

Dương Diệp không khách khí nói:

- Ngươi quên là ai gây phiền phức cho ta trước, là ai động thủ trước, là ai đẩy đối phương vào chỗ chết. Nếu như ta nhớ không lầm, dường như là các ngươi làm trước? Làm sao, chỉ có thể cho các ngươi động thủ với ta, hạ sát thủ với ta, không thể cho ta giết các ngươi? Dựa vào cái gì? Bằng vào hắn có gia gia trâu bò? Bằng vào ngươi xinh đẹp? Nếu như ngươi còn phí lời, ta thật sự không nhịn được giết ngươi!

Nữ tử biến sắc, nàng lần đầu tiên bị người khác chế nhạo ngay trước mặt, sắc mặt của nàng biến thành lạnh lùng, nói:

- Thật không biết vì sao Lâm sư thúc lại thu loại người như ngươi!

Vừa dứt lời, nữ tử không có phí lời, nàng tiến vào trong Phù văn sư công hội.

Thấy nữ tử rời đi, Dương Diệp cười gằn một tiếng, cõi đời này có rất nhiều người tự cho là đúng.

- Tiểu tử, không thể không nói, ngươi quá mức kiên cường, ngươi còn kiên cường hơn cả sư phụ Lâm Sơn của ngươi, cứng quá dễ gãy, tính tình của ngươi không được!

Lúc này, đột nhiên Ninh Tu lên tiếng. Mặc dù tính tình của Lâm Sơn hơi điên, nhưng nếu không ép hắn quá mức, hắn làm việc vẫn có lý trí, sẽ lưu một đường. Mà tiểu tử trước mắt lại không chừa chút đường lui nào cho mình và người khác, là muốn chém tận giết tuyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.