- Kiếm Tông ta và bọn họ không oán không cừu, cũng không có va chạm lợi ích, bọn họ sao lại nghiêng về phía Quỷ tông, xuất thủ với đệ tử của Kiếm Tông ta trên Thanh Vân bảng?
- Ngươi không quên chuyện Dương Diệp chứ?
Ngọc Hành trầm giọng nói:
- Lúc trước Bách Hoa cung đến Kiếm Tông ta đòi người, chắc hẳn là Bách Hoa cung có bất mãn với Kiếm Tông ta. Tuy là vì Lâm Sơn đại sư, nhưng ai dám cam đoan họ sẽ không giận chó đánh mèo lên Kiếm Tông chúng ta? Về phần Nguyên Môn, các ngươi chắc còn nhớ chuyện của Túy sư bá chứ? Chắc hẳn không ít trưởng lão của Nguyên Môn chưa quên những chuyện mà Túy sư bá năm đó đã làm đâu!
- Dương Diệp là ai?
Một phong chủ đột nhiên hỏi.
- Một thiếu niên lĩnh ngộ kiếm ý!
Ngọc Hành nói:
- Đồng thời hắn cũng là đệ tử của Lâm Sơn đại sư, vốn cũng là đệ tử của Kiếm Tông ta, chỉ là...
- Lĩnh ngộ kiếm ý?
Mọi người sắc mặt đều biến đỏi, phong chủ lên tiếng hỏi lúc trước khiếp sợ nói:
- Kiếm Tông ta khi nào có người lĩnh ngộ kiếm ý vậy? Ngọc Hành Ngọc Lâm, hai vị vì sao phải lại giấu việc này?
Những người còn lại nhìn về phía Ngọc Lâm Ngọc Hành cũng đều lộ ra vẻ bất mãn.
Ngọc Hành cười chua chát, nói:
- Vốn là đệ tử của Kiếm Tông ta, nhưng hiện tại thì không phải nữa rồi!
Tên phong chủ kia ngẩn ra, sau đó hỏi:
- Vì sao?
Lúc này Ngọc Lâm lắc đầu thở dài nói:
- Đây là sai lầm của lão phu...
Tiếp theo, Ngọc Lâm kể lại chuyện lúc trước!
Một lúc sau, tên phong chủ kia lắc đầu, có chút tức giận nói:
- Ngọc Lâm sư huynh, việc này ngươi hồ đồ quá! Một người lĩnh ngộ kiếm ý đối với Kiếm Tông ta thì đại biểu cho cái gì, ngươi không thể không biết. Hơn nữa thiếu niên này còn là đệ tử của Lâm đại sư, là một Phù Văn sư, nếu ngươi lúc trước không đưa ra quyết định đó, Kiếm Tông ta hiện tại không chỉ có một thiên tài lĩnh ngộ được kiếm ý mà còn có thêm một minh hữu là phù văn đại sư.
Một phong chủ khác cũng nói:
- Ngọc Hành sư huynh, ta biết quyết định của ngươi lúc trước là lo lắng cho đại cục, nhưng việc này... Ngươi chắc biết chuyện của Túy sư bá năm đó chứ, ài...
Túy sư bá trong miệng phong chủ này người ở đây có ai là không biết? Tuy Túy đạo nhân là người thủ hộ hiện tại của Kiếm Tông, nhưng người này chưa bao giờ lo chuyện của Kiếm Tông, trừ phi là Kiếm Tông gặp phải kiếp nạn diệt tông, bằng không lão sẽ không trở lại Kiếm Tông. Mọi người đều biết, tuy Túy đạo nhân vẫn nguyện ý thủ hộ Kiếm Tông, nhưng lão vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Kiếm Tông lúc trước bởi vì Nguyên Môn mà trục xuất lão khỏi Kiếm Tông.
Nếu lão đã nguôi thì sẽ không gần trăm năm rồi không trở về Kiếm Tông.
Chuyện của Túy đạo nhân lúc trước, không chỉ khiến Kiếm Tông tổn thất một thiên tài mà còn khiến thanh danh của Kiếm Tông ở Nam vực bị hao tổn rất lớn. Thử hỏi mà xem, ai lại đi sợ một tông vì sợ môn đắc tội với thế lực khác mà hy sinh đệ tử của tông môn mình.
Mà hiện tại, Kiếm Tông lại xuất hiện loại chuyện này. Điều này khiến cho mấy vị phong chủ và mấy vị trưởng lão có mặt làm sao có thể không tức giận cho được?
- Nếu lúc trước biết hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý thì cho dù là đắc tội với Bách Hoa cung ta cũng sẽ không đưa ra quyết định đó!
Ngọc Lâm lắc đầu với vẻ chua chát, nói:
- Bất kể là thế nào, việc này là lỗi của ta, chờ tông chủ xuất quan, ta sẽ từ chức chấp kiếm trưởng lão.
- Kẻ này đã có thành kiến với Kiếm Tông ta, chắc hẳn bảo hắn gia nhập Kiếm Tông là không thể, nhưng vẫn phải thử một lần. Một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, bất kể là thế nào, Kiếm Tông ta không thể bỏ qua.
Phong chủ kia trầm giọng nói.
Nghe vậy, những người còn lại ở đây đều gật đầu. Một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý đối với Kiếm Tông mà nói thì thật sự là quá quan trọng. Nếu bồi dưỡng tốt, nói không chừng có thể đảm bảo cho Kiếm Tông trong tương lai mấy trăm năm được bình an.