Vô Địch Kiếm Vực

Chương 154: Chương 154: Thế lực của bản thân (1)




Tần Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó nhìn thẳng vào Dương Diệp, nói:

- Tiểu đệ đệ, nói với tỷ tỷ đi, ngươi trừ có thể khống chế thú vương ra, có phải còn lĩnh ngộ được chân ý của kiếm đạo đó không?

Con ngươi của Dương Diệp co rút lại, kiếm ý chính là một trong nhưng con bài chưa lật của hắn, hắn chưa bao giờ từng thi triển, nữ nhân trước mắt này sao biết được?

Thấy vẻ mặt của Dương Diệp, Tần Tịch Nguyệt đã biết đáp án, lập tức không nhịn được lại bật cười, cười một hồi rồi nói:

- Thì ra tiểu đệ đệ ngươi thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết. Ha ha, tiểu đệ đệ, ngươi quả thật là thiên phú dị bẩm đó!

- Ngươi sao lại nhìn ra được!

Dương Diệp trầm giọng nói.

- Bởi vì kiếm chiêu và kiếm khí của ngươi quá mức sắc bén, hơn nữa ngươi dường như là không thể khống chế kiếm ý được một cách hoàn toàn, khiến cho ngươi khi vận dụng kiếm pháp và kiếm khí lộ ra một tia kiếm ý.

Tần Tịch Nguyệt nói,

- Thì ra là thế!

Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật hắn vôn cũng đã cảm giác được vấn đề này, nhưng hắn căn bản lại không thể giải quyết được. Bởi vì hắn tuy đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng sự khống chế đối với kiếm ý vẫn chưa thể nắm giữ được một cách hoàn toàn, đây cũng là chỗ luôn khiến cho hắn phải đau đầu.

Dương Diệp tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa, nhìn Tần Tịch Nguyệt, nói:

- Giải thích đi, ta cần một câu giải thích, bằng không ta sẽ dùng hết sức để tru sát ngươi.

Tần Tịch Nguyệt không thèm để ý tới sát khí từ trên người Dương Diệp tỏa ra, nàng ta chậm rãi đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó ngọc thủ chậm rãi vươn tới cách trước ngực Dương Diệp hơn mười cen-ti-met, sau đó hai mắt khép hờ. Dương Diệp nhướng mày, tuy nữ tử trước mắt này không giống như là muốn động thủ, nhưng hắn vẫn không thể không phòng bị, ngay khi hắn chuẩn bị lui về phía sau thì hai mắt Tần Tịch Nguyệt đột nhiên mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, sau đó một dòng hắc tuyến và hồng tuyến trong nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể của Dương Diệp.

Dương Diệp sắc mặt đại biến, không chút do dự rút kiếm chém về phía Tần Tịch Nguyệt, nhưng mà ngay khi kiếm của hắn cách đầu nữ tử chỉ còn mấy cm, Tần Tịch Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó người ngả thẳng về phía hắn.

Dương Diệp thu kiếm vào vỏ, đỡ lấy nữ tử, sau đó hai mắt khép hờ, nội thị trong cơ thể của mình, chỉ thấy một dòng hắc tuyến và hồng tuyến lúc trước đang quấn trên trái tim hắn, huyền khí dũng động, chuẩn bị tiêu hủy chúng, nhưng mà khi của huyền khí màu vàng kim của hắn chạm vào hồng tuyến và hắc tuyến đó, thân thể trong lòng hắn lập tức run rẩy, giống như phải chịu đựng sự đau đớn rất lớn, khuôn mặt tinh xảo đó cũng trở nên vặn vẹo.

Dương Diệp trong lòng cả kinh, vội vàng dừng động tác trong cơ thể, quả nhiên, hắn vừa dừng lại, thân thể của Tần Tịch Nguyệt cũng ngừng run rẩy. Sau một lúc lâu, Tần Tịch Nguyệt chậm rãi mở hai mắt, sau đó lộ ra nụ cười có chút thê thảm với Dương Diệp,

- Đó là cái gì thế?

Dương Diệp trầm giọng hỏi.

- Hai tia hồn phách của ta!

Khóe miệng Tần Tịch Nguyệt nở một nụ cười buồn, nói:

- Ta đã giao hai tia hồn phách của ta vào tay ngươi, nếu ta có lòng hại ngươi, hoặc là muốn mưu đồ bất chính với ngươi, ngươi không những có thể ngay lập tức cảm ứng được, còn có thể dùng hai tia hồn phách này để khiến ta sống không bằng chết. Hiện tại, ngươi có thể tin ta rồi chứ?

Nghe vậy, Dương Diệp biến sắc, nữ nhân trước mắt này không ngờ giao hai tia hồn phách vào tay hắn, điều này không nghi ngờ gì nữa cũng cính là giao sinh tử của nàng ta cho hắn. Lập tức hỏi:

- Vì sao lại làm như vậy?

Hắn thật sự có chút không rõ nữ nhân này vì sao lại làm như vậy!

- Lúc trước ngươi nói không hợp tác với ta, là vì ngươi không tín nhiệm ta, hiện tại mạng của ta đều nằm ở trong tay ngươi rồi, vậy chúng ta đã có thể hợp tác hay chưa?

Thanh âm của nữ tử có chút suy yếu.

- Có đáng phải vậy không?

- Không đáng thì ta cũng làm được gì? Nếu ta không hợp tác với ngươi, vậy mẫu hậu của ta nhất định sẽ bị chất nhi đó của ta hại chết, chỉ có hợp tác với ngươi, mẫu hậu ta mới có một tia hy vọng.

Tần Tịch Nguyệt buồn bã nói.

- Thì ra ngươi là vì mẫu hậu của ngươi!

Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nữ tử trước mắt này bức thiết muốn hợp tác với hắn như vậy không phải là vì bản thân nàng ta, mà là vì mẫu thân của nàng ta. Nghĩ tới đây, có lẽ là vì cảm động, hắn bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt đã trở nên thuận mắt hơn.

- Bằng không ngươi cho rằng tỷ tỷ thật sự coi trọng ngươi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.