Vô Địch Kiếm Vực

Chương 108: Chương 108: Thuật phù (1)




Cho dù là Thanh Vân bảng, hay là cứu mẫu thân, Dương Diệp đều không thể không cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên tiếp đó Dương Diệp sắp xếp lại thời gian, từ lúc đầu cả ngày nghiên cứu và luyện tập phù lục đổi thành sáng sớm nghiên cứu và luyện tập phù lục, buổi trưa và buổi tối thì tu luyện.

Một tháng sau, Dương Diệp đã có thể chế tạo ra toàn bộ phù lục cơ bản, hơn nữa tất cả đều là thượng phẩm, điều này làm cho trong lòng Dương Diệp và Lâm Sơn phấn khích không ngớt. Cũng bởi vì như vậy, Lâm Sơn không có phản đối Dương Diệp dùng phần lớn thời gian để tu luyện, đối với Lâm Sơn mà nói, chỉ cần phù văn chi đạo của Dương Diệp có thể tiến bộ, cho dù Dương Diệp dùng tất cả thời gian để tu luyện lão cũng không quan tâm.

Mà ở phương diện võ đạo, mấy môn huyền kỹ của hắn cũng càng ngày càng thuần thục, đặc biệt là Ngự kiếm thuật và Hậu phát chế nhân, trong đó Ngự kiếm thuật hắn mở rộng từ phạm vi hai trượng lên mười trượng, nói cách khác, lấy hắn làm trung tâm, hắn có thể dùng kiếm trong vòng mười trượng như cánh tay của mình vậy.

Có điều muốn khống chế kiếm dùng để phối hợp với công kích của hắn thì vẫn còn hơi khó, dù sao điều này cần nhất tâm nhị dụng (1), không phải chỉ cần thay đổi vị trí kiếm là được. Tuy nhiên Dương Diệp có lòng tin, bởi vì hắn bây giờ đã có thể vừa luyện tập kiếm pháp cơ bản vừa thi triển chiêu thức kiếm pháp.

Về phần rút kiếm trong trảm thiên bạt kiếm thuật (2), Dương Diệp cũng tiến bộ không ít, bây giờ thanh âm khi hắn rút kiếm ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu như hắn không chú ý lắng nghe thì sẽ không nghe được!

Mà kiếm ý Dương Diệp lĩnh ngộ được, trừ để áp chế trói buộc đối thủ ra thì Dương Diệp còn biết thêm một tác dụng của nó nữa, đó chính là tăng phúc (3), đúng vậy, là một loại tăng phúc cho bản thân hắn. Nếu như hắn thi triển kiếm khí, dùng kiếm ý bao phủ kiếm khí thì uy lực của kiếm khí này được tăng lên ít nhất hai lần.

Hơn nữa kiếm ý này không chỉ có thể áp chế trói buộc với con người mà ngay cả đối với thảo mộc và huyền thú cũng có thể, bởi vì hắn đã lấy Hôi Lang ra làm thực nghiệm, dưới áp chế của kiếm ý, chiến lực của Hôi Lang hạ thấp hơn trước ít nhất ba phần! Có điều khiến Dương Diệp nghi hoặc chính là kiếm ý của hắn đối với Tiểu gia hỏa hình như không có tách dụng, phải nói là tác dụng rất nhỏ, ngược lại khi hắn thi triển kiếm ý với Tiểu gia hỏa thì nó không chỉ không có bị áp chế, lại còn phản lại một cỗ uy áp áp chế hắn, điều này làm cho Dương Diệp có chút dở khóc dở cười.

Ngoại trừ Dương Diệp tiến bộ rất lớn còn phải nhắc tới muội muội Tiểu Dao của Dương Diệp nữa, thiên phú của Tiểu Dao quả thật là dọa người, một tháng ngắn ngủi nàng đã là Huyền giả Tứ phẩm, đương nhiên việc này không thể thoát khỏi được Lâm Sơn chỉ dạy và bồi dưỡng. Bởi vì Lâm Sơn dưới yêu cầu của Bảo Nhi đã nhận Tiểu Dao làm cháu gái nuôi, lúc đầu Lâm Sơn còn có chút không vui nhưng chỉ vài ngày sau thì lão đã cực kỳ cam tâm tình nguyện.

Mặc dù Tiểu Dao cũng có chút nghịch ngợm, thế nhưng so với tiểu ma nữ Bảo Nhi vẫn thành thật hơn. Hơn nữa Tiểu Dao lại rất hiếu thuận, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện còn có thể làm cho Lâm Sơn rất nhiều đồ ăn ngon. Chịu dằn vặt nhiều năm của tiểu ma nữ như vậy, đột nhiên có một cháu gái hiếu thuận, khỏi nói Lâm Sơn vui mừng như thế nào.

Bởi vì Lâm Sơn rất yêu thích Tiểu Dao cho nên mỗi ngày đều dành ra một chút thời gian để tự mình chỉ dạy Tiểu Dao, về phần tài nguyên tu luyện thì càng tùy ý để Tiểu Dao lấy. Với tài phú của Lâm Sơn, đừng nói là một Tiểu Dao, cho dù một vạn Tiểu Dao đều không thành vấn đề.

Thấy Lâm Sơn yêu thích Tiểu Dao như thế, tâm tình của Dương Diệp không cần phải nói nữa, chỉ là hắn vẫn có chút buồn bực là mỗi khi gặp khó khăn ở phương diện tu luyện, đi thỉnh giáo Lâm Sơn thì lão sẽ luôn an bài cho hắn một nhiệm vụ liên quan tới phù văn, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ phù văn thì Lâm Sơn mới chỉ dạy cho.

Tương tự, tài nguyên tu luyện của Phù Văn phong thì hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy có chút không công bằng, dù sao hắn mới là đồ đệ của Lâm Sơn mà!

Dưới tình huống như vậy, không chỉ ở phù văn chi đạo, hay là võ đạo, Dương Diệp đều tiến bộ rất lớn.

Trong Phù Văn điện, Dương Diệp đang hết sức chăm chú chế tạo phù lục trên bàn, mà bên cạnh hắn có Lâm Sơn, Bảo Nhi, còn có cả Tiểu Dao nữa, cả ba người đang yên lặng theo dõi hắn chế phù.

Một lúc lâu sau, Dương Diệp thu bút lại, thả lỏng một hơi, sau đó nhẹ nhàng đặt phù văn bút qua một bên, xoay người nhìn Lâm Sơn nói:

- Sư phụ, xong rồi ạ!

Lâm Sơn lấy tấm Thần Hành phù kia ra nhìn, thấy lại là thượng phẩm, lập tức hài lòng gật đầu, nói:

- Rất tốt, trong khoảng thời gian này ngươi và Bảo Nhi đã hoàn toàn nắm vững các loại phù lục cơ bản, bây giờ ta bắt đầu dạy các ngươi thuật phù, chờ khi hoàn toàn nắm vững thuật phù, hai người các ngươi cũng có thể được xem là một Địa phù sư rồi!

- Thuật phù?

Hai mắt Dương Diệp sáng lên, hiếu kỳ hỏi:

- Sư phụ, thuật phù là cái gì?

Bảo Nhi ở bên cạnh cũng nhìn Lâm Sơn, mặc dù Lâm Sơn cực kỳ sủng ái nàng, thế nhưng trên phù văn chi đạo lại rất nghiêm khắc, không có học giỏi phần cơ bản thì phần sau tuyệt sẽ không dạy cho nàng, cho nên nàng cũng không biết thuật phù là gì.

Lâm Sơn mỉm cười nói:

- Các ngươi bây giờ đang học chính là phù lục cơ bản, phù lục cơ bản đều là dùng để phụ trợ cho bản thân, mà thuật phù không phải như thế, thuật phù cũng tương tự như huyền kỹ, nó có thể dùng để công kích được, chỉ có điều được một lần mà thôi. Đi, ta mang các ngươi đi xem uy lực của thuật phù!

Nói xong một tay nắm Tiểu Dao, một tay nắm Bảo Nhi đi ra đại điện.

Dương Diệp tất nhiên cũng vội càng chạy theo, hắn cực kỳ tò mò về thuật phù!

Một địa phương trống trải trong đại điện, Lâm Sơn khẽ động cổ tay, trong tay xuất hiện một tấm phù lục, lão nhìn Bảo Nhi và Dương Diệp nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.