Nguyên Tiêu chậm rãi đi về phía Dương Diệp, vừa đi vừa nói:
- Đáng tiếc, thực lực của ngươi không tồi, nếu như chịu nghe lời của sư huynh ta mà gia nhập Nguyên Môn thì ngươi sẽ được Nguyên Môn bồi dưỡng, về sau nhất định trở thành tồn tại không tầm thường. Nhưng không ngờ ngươi lại từ chối. Ta thật không hiểu ngươi vì sao lại từ chối? Chắc ngươi biết từ chối cũng đồng nghĩa với chết chứ!
Dương Diệp khẽ cười nói:
- Ngươi nghĩ ta vì sợ chết mà gia nhập Nguyên Môn, ngươi nghĩ người của Nguyên Môn thực sự để mắt đến ta? Hừ, nếu ta vào Nguyên Môn, cái ta nhận được chắc chắn chỉ là khinh bỉ chứ không phải là bồi dưỡng. Còn nữa, ta biết thứ các ngươi để mắt đến không phải là thực lực thiên phú của ta, mà là cách khống chế huyền thú của ta, không phải sao? Nếu các ngươi một khi đã có được phương pháp khống chế huyền thú, vậyđừng nói đến bồi dưỡng, chắc chắn lúc đó các ngươi chỉ muốn tìm người để xử lý ta mà thôi! Ngươi nói đúng không?
Nguyên Tiêu ngẩn người, sau đó gật đầu đáp:
- Ta thừa nhận lời ngươi nói rất đúng, nếu ngươi gia nhập Nguyên Môn thì đừng nói đến người khác, cả ta cũng khinh thường ngươi. Ngươi là một người rất thông minh, nhưng ngươi nhất định phải chết, vì ngươi có được cái ngươi không xứng có, mau nói phương pháp khống chế huyền thú ra, ta sẽ cho ngươi chết nhanh một chút, thế nào?
- Ngươi đi đi, ta tha cho ngươi một mạng đấy, thế nào?
Dương Diệp hỏi ngược lại.
Hai mắt của Nguyên Tiêu híp lại, cổ tay vừa động, trong tay liền xuất hiện một thanh huyền kiếm mờ ảo, sau đó Nguyên Tiêu nói:
- Ta không ghét kẻ kiêu ngạo, vì ta cũng là kiểu người như thế, nhưng ta lại rất ghét những kẻ đã không có thực lực mà còn lên mặt kiêu ngạo, mà ngươi lại thuộc loại người này, ngươi là đệ tử Kiếm Tông, am hiểu cách dùng kiếm, vậy ta sẽ dùng kiếm để đấu với ngươi cho công bằng!
- Chờ gì nữa? Lên đi!
Dương Diệp nói.
Sát ý trong mắt Nguyên Tiêu lóe lên, huyền khí trong cơ thể bắt đầu luân chuyển, kiếm khí trong tay phát ra một ánh sáng sắc bén, huyền khí không ngừng được truyền vào, kiếm khí trong tay ngày một cứng và rõ hơn, cuối cùng thanh kiếm kia như một thực thể thật sự.
- Tiếp chiêu!
Nguyên Tiêu quát nhẹ một tiếng, cơ thể lập tức biến thành một đường sáng đen phóng về phía Dương Diệp, để lại tàn ảnh ở phía sau lưng!
Dương Diệp chậm rãi nhắm lại hai mắt, huyền khí trong cơ thể truyền vào Tử Linh Kiếm đang cầm trong tay trái, trong phút chốc Tử Linh Kiếm phát ra tia sáng vàng và tia sáng tím, hai hào quang trộn lẫn vào nhau, cực kì chói mắt.
Nguyên Tiêu híp mắt lại, vẫn duy trì tốc độ tiếp cận Dương Diệp, đến khi cách Dương Diệp khoảng một trượng, đột nhiên hắn quát lớn:
- Phân ra!
Nguyên Tiêu vừa dứt câu, cơ thể hắn lập tức run lên, sau đó từ trong bản thể xuất hiện thêm bốn phân thân “Nguyên Tiêu”, hiện tại có đến năm “Nguyên Tiêu”, trong đó có bốn người là phân thân ra từ bản thể. Người ngoài nhìn vào căn bản không thể nhìn ra sự khác nhau giữa phân thân và bản thể!
Bốn phân thân đều giống với bản thể Nguyên Tiêu, trong tay đều cầm kiếm khí biến ảo, theo năm đường sáng màu đen thẳng tắp tiến về phía Dương Diệp. Bản thể biểu hiện thế nào, phân thân biểu hiện thế ấy, động tác đồng loạt nhất trí, ngay cả huyền khí phát ra cũng như nhau!
Khi năm thanh kiếm khí còn cách Dương Diệp bốn tấc, Dương Diệp đột nhiên mở mắt ra, trong mắt Dương Diệp thoáng hiện ra hình ảnh của một thanh tiểu kiếm, trong thoáng chốc một nguồn năng lượng vô hình mạnh mẽ phát ra từ Dương Diệp, sau đó rút kiếm ra, ngay lập tức thu kiếm vào.
Thời gian như ngừng lại, năm thanh kiếm khí chỉ còn cách Dương Diệp mấy tấc, mà Dương Diệp vẫn đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ nào, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Không gian yên tĩnh được một lát, bốn “Nguyên Tiêu” đột nhiên vỡ tan, hóa thành những đốm sáng nhỏ tan biến giữa không trung, mà Nguyên Tiêu bản thể đứng bên trái Dương Diệp chỉ đứng dại ra nhìn Dương Diệp. Nơi cổ Nguyên Tiêu xuất hiện một vệt máu chảy ra cực kỳ rõ.