- Kiếm kỹ của Kiếm Tông, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!
Hứa Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt máu tươi còn sót lại trên thân kiếm, nhìn Đổng Vô Thương ở trước mặt, thản nhiên nói.
Đổng Vô Thương nhìn về phía Triệu Hàn Nguyệt ở bên cạnh, thấy đối phương bị Quỷ Thủ đánh cho liên tiếp bại lui thì lập tức hít sâu một hơi. Trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt. Lập tức, huyền khí trong cơ thể điên cuồng dũng động, dần dần, bụng hắn trở nên càng lúc càng to.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Ngôn nheo mắt lại, thất thanh nói:
- Tự bạo, không ngờ ngươi muốn tự bạo, Đổng Vô Thương, ngươi điên rồi!
Đồng thời trong lúc nói, hắn vội vàng thối lui.
Quỷ Thủ và Triệu Hàn Nguyệt đang kịch chiến ở bên cạnh lúc này cũng đã dừng tay, khi hai người nhìn thấy cái bụng đang trở nên to dần của Đổng Vô Thương thì sắc mặt đều kịch biến, sau đó cũng giống như Hứa Ngôn lập tức lui ra sau.
- Mở kết giới, mau mở kết giới đi!
Khi thối lui đến kết giới, Quỷ Thủ điên cuồng hét to với Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn lúc này sắc mặt có chút khó coi, hắn cũng muốn mở kết giới, nhưng mà kết giới này đâu phải nói mở là mở? Không để ý tới Quỷ Thủ, Hứa Ngôn lật tay phải, một cái thuẫn bài cực lớn được phủ kín bằng bông tuyết xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, hắn vội vàng thi triển ra lồng huyền khí, dường như cảm thấy vẫn không đủ, lại lấy ra một bộ huyền giáp rồi mặc lên người.
Tốc độ của Triệu Hàn Nguyệt ở bên cạnh cũng không chậm, lấy ra hết huyền bảo phòng ngự của mình.
Nhìn thấy hai người đều lấy ra huyền bảo, Quỷ Thủ dường như cũng biết là không thể mở kết giới, lập tức cũng không nói nhiều, tay phải vung lên, một chiếc giáp da giống như làm bằng da người được trùm lên người hắn.
- Chậm rồi, tất cả đã chậm rồi, tất mọi người cùng nhau chết đi!
Nhìn ba người, Đổng Vô Thương sắc mặt dữ tợn, phá lên cười một cách điên cuồng.
Kỳ thật hắn cũng không muốn tự bạo, nhưng hắn căn bản là không có biện pháp nào khác, cứ tiếp tục hắn sẽ chết chắc. Quỷ tông có một loại bí pháp, có thể giam cầm linh hồn của một người, nếu hắn chết, Quỷ Thủ khẳng định sẽ thi triển bí pháp để khống chế linh hồn của hắn, đến lúc đó, hắn thật sự là sống không bằng chết, không, là vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Cho nên, hắn lựa chọn tự bạo, mọi người đồng quy vu tận!
Đúng vào một khắc Đổng Vô Thương lựa chọn tự bạo đó, Tần Tịch Nguyệt cũng biến sắc, sau đó không chút nghĩ ngợi kéo Dương Diệp lui ra sau, cho tới sau khi rời khỏi gian mật thất đó hơn năm mươi trượng thì mới dừng lại.
- Cường giả Vương Giả cảnh tự bạo khủng bố vậy à?
Nhìn Tần Tịch Nguyệt sắc mặt có chút trắng bệch, Dương Diệp hỏi.
- Ầm!
Tần Tịch Nguyệt đang chuẩn bị lên tiếng thì đúng lúc này một tiếng nổ vang trời đột nhiên từ xa truyền đến. Lập tức, núi rung đất chuyển, giống như phát sinh động đất vậy.
Dương Diệp cũng đang chuẩn bị lên tiếng thì đúng lúc này một cỗ sóng khí đột nhiên từ trong thông đạo ập tới. Dương Diệp biến sắc, kiếm ý phun trào, chống cự lại cỗ sóng khí đó.
Ầm một tiếng, sóng khí tiêu tán trong không trung.
- Ngươi hiện tại biết khủng bố thế nào rồi chứ?
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi.
Dương Diệp gật đầu đồng ý, cách xa như vậy, dư ba do đối phương tự bạo sinh ra vẫn có thể lan tới tận nơi này. Từ đó có thể thấy được sự khủng bố trong gian mật thất đó! Đồng thời trong lòng hắn thầm quyết định, sau này tuyệt đối không thể cho đối thủ cơ hội nào. Tựa như lúc trước vậy, Hứa Ngôn kia nếu không nói năng gì nhiều, trực tiếp động thủ, Đổng Vô Thương đó sao còn có thời gian mà tự bạo?
- Sau này ngươi nếu chiến đấu với đối phương, đối phương tự bạo, cho dù đối phương chỉ là một Tiên Thiên cảnh thì ngươi cũng phải lập tức rời khỏi ngay, hiểu chưa?
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nghiêm túc nói.
Nghe vậy Dương Diệp trong lòng rất ấm áp, sau đó cười cười, nói:
- Yên tâm, ta không phải là một người tự phụ! Đúng rồi, Đổng Vô Thương kia tự bạo, vì sao nơi này không bị phá hủy?
Tần Tịch Nguyệt nhìn nhìn bốn phía, sau đó nói:
- Nếu ta đoán không sai, nơi này chắc có một loại năng lượng kỳ dị, nhưng rốt cuộc là năng lượng gì thì ta cũng không biết. Nữ nhân đó trên người ngươi có lẽ biết đó, ngươi hỏi nàng ta thử xem?
- Hỏi nàng ta á?
Dương Diệp ngẩn ra, sau đó lắc đầu, nói:
- Thôi bro đi, nàng ta chỉ muốn thành thành thật thật ở trong người ta một năm thôi. Đúng rồi, ngươi vì sao không hỏi nàng rốt cuộc là ở chỗ nào trên người ta?
Hắn không tin Tần Tịch Nguyệt không cảm thấy tò mò về bí mật trên người hắn, chỉ là nếu tò mò thì vì sao nàng ta không hỏi?
- Mỗi người đều có bí mật riêng, không phải sao?
Tần Tịch Nguyệt hờ hững nói.
Dương Diệp gật đầu, cười nói:
- Hợp tác với người thông minh là sướng vậy đó!
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Hiện tại chúng ta đi thu thập mấy tên gia hỏa đó nhé!
- Mấy người bọn họ vẫn chưa chết à?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
- Đừng có bao giờ xem thường cường giả Vương Giả cảnh!
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nghiêm túc nói: