Vô Địch Kiếm Vực

Chương 318: Chương 318: Tử Điêu phát uy (2) (1)




Người thanh niên áo bào tím liếc mắt nhìn Tử Điêu, sau đó xoay người đi về phía phía nam, khi đi mấy bước thì hắn đột nhiên ngừng lại và nói:

- Ta có dự cảm, lần này giữa nhân loại các ngươi cùng huyền thú chúng ta sẽ có một trận đại chiến, bởi vì hai bên đều xuất hiện một người có thể ra lệnh cho quần hùng. Chẳng qua ta hi vọng đến lúc đó, chúng ta không phải là kẻ địch!

Người thanh niên áo bào tím nói xong thì không dừng lại, lập tức biến mất.

Dương Diệp bế Tử Điêu mỉm cười. Hắn biết, người thanh niên áo bào tím không phải nói với hắn, mà nói với Tử Điêu. Thật vậy. Nếu như Tử Điêu đứng ở bên phía nhân loại, lấy uy áp khủng khiếp của Tử Điêu thì ngoại trừ số ít con huyền thú Vương cấp ra, những huyền thú Vương cấp khác còn chiến đấu gì nữa, trực tiếp đầu hàng đi cho rồi

Người thanh niên áo bào tím đi rồi, Dương Diệp thả con Lôi Điêu cùng Liệt Diễm Sư ra. Dương Diệp nhìn hai con quái vật khổng lồ trước mắt, hai mắt hắn sáng lên và mỉm cười.

Bây giờ, hắn đã nắm giữ chín con huyền thú Vương cấp. Chín con huyền thú Vương cấp là khái niệm gì chứ? Đương nhiên, đối với hắn thì như thế vẫn có hơi ít. Vì sao à? Bởi vì kẻ địch của hắn là Bách Hoa cung! Đừng nói là chín con huyền thú Vương cấp, cho dù chín mươi con cũng không có tác dụng gì cả.

Dương Diệp nghĩ đến đây thì không thể cười được nữa, hắn khẽ nói:

- Mình dù sao vẫn quá yếu!

Lấy thực lực của hắn bây giờ thì căn bản không có cách nào đối đầu cùng Bách Hoa cung được. Cho dù hắn có lòng tin sau này mình có thể lay chuyển được Bách Hoa cung, nhưng mẫu thân có thể chờ đến lúc đó sao?

Đáp án là không thể!

Nói một cách đơn giản, hắn nhất định phải đoạt được vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, bởi vì chỉ có đoạt được vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, thu được Thanh Vân Lệnh, hắn mới có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn!

Dương Diệp hít sâu một hơi, trong mắt hắn có ánh sáng lạnh chợt lóe lên, gương mặt lộ vẻ kiên định và trầm giọng nói:

- Ai ngăn cản ta giành lấy vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, ta lại giết kẻ đó!

- Coong!

Đúng lúc này, Tử Linh Kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân. Bất chợt, từ trong Tử Linh Kiếm có một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên cuồn cuộn trào ra, bao phủ lấy Dương Diệp.

Biến cố xuất hiện quá đột nhiên làm cho Dương Diệp cùng Tử Điêu trên vai hắn phải biến sắc. Tử Điêu chớp chớp mắt, thân hình lóe lên, trực tiếp lao vọt đến bên ngoài ánh sáng màu tím. Dương Diệp lại không hề nghĩ ngợi đã thi triển ra kiếm ý. kiếm ý bắn mạnh ra ngoài, va chạm vào tầng ánh sáng tím kia. Nhưng luồng ánh sáng màu tím kia lại chỉ khẽ run rẩy mà không hề bị nghiền nát!

Kiếm Tông. Đồng tử của Dương Diệp co lại, vừa rồi hắn thi triển ra chính là kiếm ý tầng hai đấy!

Hai mắt Dương Diệp khép hờ, ném sạch những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Vào lúc hắn chuẩn bị thi triển ra kiếm tâm thông minh, Tử Linh Kiếm trong tay hắn đột nhiên thoát khỏi tay, hóa thành một luồng ánh sáng màu tím lao thẳng lên trời, sau đó xoay quanh ở trên đầu của hắn.

Bỗng nhiên, Dương Diệp bước vào một loại trạng thái kỳ diệu!

Tử Điêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nó đang chuẩn bị vung móng nhỏ thì đột nhiên ngừng lại, trong con ngươi màu tím hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Dần dần, trang phục Dương Diệp tự nhiên bay phần phật, ở xung quanh hắn dường như có một năng lượng vô hình đang tàn sát bừa bãi. Bởi vì lấy hắn làm trung tâm, những tảng đá lớn trong phạm vi mấy trượng xung quanh đang không ngừng bị nghiền nát. Chỉ trong thời gian không đến mấy lần hít thở, những tảng đá lớn lại biến thành một đống bột phấn!

Mà thanh Tử Linh Kiếm ở trên đỉnh đầu của hắn lại giống như đang hoan hô, từ trong kiếm không ngừng có từng ánh sáng màu tím thoáng hiện!

Tử Điêu đã lao vọt đến ngoài vài chục trượng. Bởi vì lúc này, xung quanh Dương Diệp lại giống như là một trận thế cắt bất kỳ vật gì xung quanh trở thành bột phấn!

Thời gian trôi qua từng chút một, đảo mắt, Dương Diệp đã đứng từ sáng sớm đến tận trưa. Ở xung quanh hắn trước sau vẫn có một năng lượng vô hình đang bao phủ. Ở chỗ hắn đứng, khắp nơi trên đất đã trở thành một đống hỗn loạn, từng đường rãnh sâu trải rộng.

Trên đầu hắn, Tử Linh Kiếm vẫn đang quẩn quanh. Phía xa, Tử Điêu vẫn nhìn hắn, chẳng qua thỉnh thoảng trong con mắt sẽ hiện lên một ít ánh sáng kỳ lạ!

Lại như vậy, Dương Diệp đứng đến buổi tối, sau đó lại từ buổi tối đứng ở sáng sớm hôm sau.

Ba ngày sau, nếu như Dương Diệp tỉnh lại, sẽ phát hiện ra Tử Linh Kiếm lúc này đã có chút khác biệt. Tử Linh Kiếm lớn hơn trước, màu sắc cũng thẫm hơn. Mà biến hóa lớn nhất vẫn là cấp bậc của Tử Linh Kiếm, bởi vì Tử Linh Kiếm lúc này đã biến thành Địa cấp thượng phẩm

Đến sáng sớm ngày thứ tư, Dương Diệp gặp phiền toái. Bởi vì có huyền giả nhân loại đã đi tới nơi này.

Tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ tới đây. Bọn họ đều mặc trường bào màu trắng ngà, ở trên vai trái của bốn người đều thêu một chữ Nguyệt nho nhỏ. Đây là ký hiệu của Hạo Nguyệt tông!

Tử Điêu nhìn thấy bốn người, trên móng nhỏ của nó lập tức hiện ra từng gợn ánh sáng màu tím, tuy nhiên nó không chủ động công kích, chỉ nhìn chằm chằm vào bốn người.

Bốn người nhìn Dương Diệp một lát, nữ tử duy nhất trong đó nói với nam tử dẫn đầu, nói:

- Thanh Minh sư huynh, ta nhận ra người này. Hắn là thiên tài Kiếm Tông, tên gọi là Dương Diệp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.