Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 50: Chương 50: Bản kiểm điểm, đọc thật buồn nôn.




Tại phòng băng bó vết thương bệnh viện quân khu thành phố A, An Nhược nhìn chằm chằm viên đạn vẫn nhuốm đầy máu tươi lấy ra từ trên vai Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên không gây tê mà trực tiếp lấy đạn ra.

Sắc mặt anh không hề thay đổi, cũng không nhăn mày lấy một cái.

Sau khi băng bó xong, An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, rồi quay người hỏi bác sĩ "Viên đạn găm vào thịt có sâu không ạ? Có để lại sẹo không bác sĩ, ăn uống hằng ngày cần lưu ý những gì?"

Vị bác sĩ kia thoáng nhìn Lục Mặc Hiên, hai mắt lộ ra vẻ căng thẳng, sau đó vội vàng xua tay, "Quân nhân khi đi làm nhiệm vụ bị thương là chuyện rất bình thường. Không cần lo lắng, một chút thương tích đó có là gì, cũng chỉ như bị muỗi đốt thôi. Người bình thường bị thương, không được ăn mặn, nên ăn lỏng dễ tiêu. Còn quân nhân ý hả, muốn ăn gì thì ăn cái đó, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, không cần kiêng nhiều như vậy đâu."

Sau khi nói liền một tràng dài xong vị bác sĩ kia lại căng thẳng nhìn về phía Lục Mặc Hiên, sợ vừa rồi mình có nói sai cái gì đó.

Lục Mặc Hiên mặc trên người quân phục, giang tay ôm lấy An Nhược "Em đã nghe bác sĩ nói rồi đó, anh không sao cả. Chút thương tích cỏn con này, chỉ giống như bị muỗi đốt thôi."

An Nhược ha ha cười khan một tiếng, cảm ơn bác sĩ xong liền quay mặt trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, "Uy lực của đầu đạn có thể so sánh với muỗi đốt sao? Anh quá đề cao con muỗi rồi đó, lúc về xem em xử lý anh thế nào!"

An Nhược vừa dứt lời liền đưa tay đỡ lấy người anh, vừa dìu anh ra khỏi phòng bệnh vừa trách mắng anh một phen.

Bác sĩ băng bó vết thương cho Lục Mặc Hiên trợn mắt nhìn đôi nam nữ dần dần đi xa, thượng tá Hiên bị bà xã quản thật là nghiêm a? Một chút phản kháng cũng không có!

Bác sĩ kinh sợ đưa tay dụi mắt, có phải mình nhìn lầm rồi không? !

An Nhược lấy chìa khóa xe từ trong túi áo của Lục Mặc Hiên, ấn xuống nút điều khiển từ xa. Land Rover bíp bíp kêu lên một tiếng, An Nhược nhanh chóng mở cửa xe, lần này trực tiếp ngồi vào ghế lái.

Lục Mặc Hiên thở dài một tiếng, không dám phản kháng câu gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Mặc Hiên nở một nụ cười lấy lòng, "Khi nào về đến nhà anh sẽ viết bản kiểm điểm cho em kiểm tra, rồi ngày mai chúng ta cũng nhau đến cục dân chính nhé."

Cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, An Nhược nhấn ga, Land Rover vững vàng tiến về phía trước.

Lục Mặc Hiên giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen kỹ thuật lái xe của An Nhược rất giỏi.

An Nhược hơi liếc nhìn Lục Mặc Hiên một cái "Nói thôi là được rồi, anh giơ cao tay như thế để làm gì, cẩn thận bị rách miệng vết thương rồi lại nhiễm trùng đó. 1000 chữ, đứng trong máy giặt viết, viết xong mới có thể ra ngoài."

Lục Mặc Hiên lập tức ngoan ngoãn để tay trái xuống đùi, không ngừng gật đầu lia lịa. Chỉ cần An Nhược đồng ý ngày mai đến cục dân chính đăng kí kết hôn, thì bất luận bây giờ cô có đưa ra yêu cầu gì anh cũng đồng ý với cô hết.

Đợi đến khi cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn, khóe miệng Lục Mặc Hiên nhếch lên, thì lập tức có thể nhận phúc lợi của anh rồi!

Mồi hồi tiếng chuông điện thoại từ trong túi xách của An Nhược truyền ra, túi xách đề ở phía trước, An Nhược đang định thò tay ra lấy điện thoại thì đột nhiên Lục Mặc Hiên vươn tay ra đoạt mất.

Lục Mặc Hiên mò tay vào trong túi xách của An Nhược lấy điện thoại ra rồi nói: "Anh nghe giúp em, cứ chuyên tâm lái xe đi."

Lục Mặc Hiên chỉ vứt xuống một câu như thế rồi nhanh chóng ấn phím nghe, "Alo, xin hỏi ai vậy ạ?"

An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, rồi quay người hỏi bác sĩ "Viên đạn găm vào thịt có sâu không ạ? Có để lại sẹo không bác sĩ, ăn uống hằng ngày cần lưu ý những gì?"

Vị bác sĩ kia thoáng nhìn Lục Mặc Hiên, hai mắt lộ ra vẻ căng thẳng, sau đó vội vàng xua tay, "Quân nhân khi đi làm nhiệm vụ bị thương là chuyện rất bình thường. không cần lo lắng, một chút thương tích đó có là gì, cũng chỉ như bị muỗi đốt thôi. Người bình thường bị thương, không được ăn mặn, nên ăn lỏng dễ tiêu. Còn quân nhân ý hả, muốn ăn gì thì ăn cái đó, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, không cần kiêng nhiều như vậy đâu."

Sau khi nói liền một tràng dài xong vị bác sĩ kia lại căng thẳng nhìn về phía Lục Mặc Hiên, sợ vừa rồi mình có nói sai cái gì đó.

Lục Mặc Hiên mặc trên người quân phục, giang tay ôm lấy An Nhược "Em đã nghe bác sĩ nói rồi đó, anh không sao cả. Chút thương tích cỏn con này, chỉ giống như bị muỗi đốt thôi."

An Nhược ha ha cười khan một tiếng, cảm ơn bác sĩ xong liền quay mặt trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, "Uy lực của đầu đạn có thể so sánh với muỗi đốt sao? Anh quá đề cao con muỗi rồi đó, lúc về xem em xử lý anh thế nào!"

An Nhược vừa dứt lời liền đưa tay đỡ lấy người anh, vừa dìu anh ra khỏi phòng bệnh vừa trách mắng anh một phen.

Bác sĩ băng bó vết thương cho Lục Mặc Hiên trợn mắt nhìn đôi nam nữ dần dần đi xa, thượng tá Hiên bị bà xã quản thật là nghiêm a? một chút phản kháng cũng không có!

Bác sĩ kinh sợ đưa tay dụi mắt, có phải mình nhìn lầm rồi không? !

An Nhược lấy chìa khóa xe từ trong túi áo của Lục Mặc Hiên, ấn xuống nút điều khiển từ xa. Land Rover bíp bíp kêu lên một tiếng, An Nhược nhanh chóng mở cửa xe, lần này trực tiếp ngồi vào ghế lái.

Lục Mặc Hiên thở dài một tiếng, không dám phản kháng câu gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Mặc Hiên nở một nụ cười lấy lòng, "Khi nào về đến nhà anh sẽ viết bản kiểm điểm cho em kiểm tra, rồi ngày mai chúng ta cũng nhau đến cục dân chính nhé."

Cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, An Nhược nhấn ga, Land Rover vững vàng tiến về phía trước.

Lục Mặc Hiên giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen kỹ thuật lái xe của An Nhược rất giỏi.

An Nhược hơi liếc nhìn Lục Mặc Hiên một cái "nói thôi là được rồi, anh giơ cao tay như thế để làm gì, cẩn thận bị rách miệng vết thương rồi lại nhiễm trùng đó. 1000 chữ, đứng trong máy giặt viết, viết xong mới có thể ra ngoài."

Lục Mặc Hiên lập tức ngoan ngoãn để tay trái xuống đùi, không ngừng gật đầu lia lịa. Chỉ cần An Nhược đồng ý ngày mai đến cục dân chính đăng kí kết hôn, thì bất luận bây giờ cô có đưa ra yêu cầu gì anh cũng đồng ý với cô hết.

Đợi đến khi cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn, khóe miệng Lục Mặc Hiên nhếch lên, thì lập tức có thể nhận phúc lợi của anh rồi!

Mồi hồi tiếng chuông điện thoại từ trong túi xách của An Nhược truyền ra, túi xách đề ở phía trước, An Nhược đang định thò tay ra lấy điện thoại thì đột nhiên Lục Mặc Hiên vươn tay ra đoạt mất.

Lục Mặc Hiên mò tay vào trong túi xách của An Nhược lấy điện thoại ra rồi nói: "Anh nghe giúp em, cứ chuyên tâm lái xe đi."

Lục Mặc Hiên chỉ vứt xuống một câu như thế rồi nhanh chóng ấn phím nghe, "Alo, xin hỏi ai vậy ạ?"

An Nhược liếc mắt nhìn Lục

Mặc Hiên một cái, trong danh bạ điện thoại không phải có lưu tên người gọi đó sao, vậy sao còn hỏi ai đó? Trừ phi, người đang gọi đến không có tên trong danh bạ của cô.

Lục Mặc Hiên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng niềm nở cung kính đáp: “Dạ, bác gái, An Nhược đang lái xe không tiện nghe điện thoại nên cháu nghe giúp cô ấy. Dạ, được ạ, cháu sẽ nói với cô ấy, bác cứ yên tâm… Cháu tên là Lục Mặc Hiên, là bạn trai của An Nhược ạ. Vẫn chưa đến thăm bác, thật sự là rất có lỗi. Dạ được ạ, bác gái khách khí quá, về sau cháu chính là con trai của bác.”

Cả người An Nhược cứng đờ, liếc mắt nhìn về phía anh: “Sao anh lại tùy tiện nhận điện thoại của mẹ em, em vẫn chưa nói với mẹ em về anh.”

Lục Mặc Hiên để điện thoại vào trong túi, lời nói vô cùng ủy khuất: “Bà xã, em không lưu số điện thoại, anh nghe xong mới biết là bác gái gọi. Bác gái bảo em về nhà một chuyến, có chuyện muốn nói với em. Bà xã, anh cùng về với em nha. À không phải, anh phải gọi bác gái là mẹ mới phải.”

An Nhược vuốt trán nói: “Lục Mặc Hiên, em dự định sẽ về một mình trước, nói rõ chuyện của hai chúng ta đã, sau đó mới dẫn anh về nhà. Tim mẹ em không tốt, đột ngột thông báo như vậy, em sợ mẹ em không tiêu hóa kịp. Huống hồ…”

An Nhược không nói tiếp, trước kia ba cô cũng là quân nhân, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ vẫn không muốn cô gả cho quân nhân.

“Bà xã, em đã đồng ý với anh ngày mai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, dù sao cũng không thể nào cưới giấu được đâu, sao có thể lén lút giấu anh đi như vậy được.” Lục Mặc Hiên nói xong không thèm nhìn An Nhược liền quay đầu đi.

Lục Mặc Hiên bây giờ giống như đang…làm nũng.

An Nhược vỗ vỗ vào vô lăng: “Em không nghĩ muốn cưới trộm.”

Lục Mặc Hiên sau khi nghe xong câu này, lập tức quay đầu, hai mắt sáng lên: “Anh sẽ hiếu thảo với bác gái, từ từ nói chuyện với bà, bà chắc chắn sẽ chấp nhận người con rể này!”

An Nhược mấp máy môi, “Vết thương trên vai anh ngàn vạn lần không được để mẹ em phát hiện, anh là quân nhân, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, mẹ em không hy vọng…”

Lục Mặc Hiên cắt ngang lời An Nhược, “trên đời này, người có thể lấy đi tính mạng của Lục Mặc Hiên anh chỉ có một mình em, trừ lần này ra, những kẻ khác muốn động đến một cọng lông tơ của anh thôi cũng khó.”

Lục Mặc Hiên dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Nếu em không đi đăng ký kết hôn với anh, không dẫn anh về nhà, mới chính là muốn lấy mạng anh.”

Lục Mặc Hiên không chỉ có thể giở trò lưu manh, mà còn có thể quấn quít làm phiền, dây dưa không dứt!

An Nhược nhìn thẳng về phía trước, nhấn mạnh chân ga, Land Rover đột ngột tăng thêm 20km/h nữa.

Hồi lâu không nghe thấy An Nhược trả lời, Lục Mặc Hiên trực tiếp tung ra đòn sát thủ, “Mẹ em chắc hẳn không biết em giỏi võ, cũng sẽ không biết em giỏi bắn súng thế nào.”

An Nhược đập mạnh vào vô lăng: “Dẫn anh về! Câm miệng lại cho em!”

Mắt Lục Mặc Hiên chợt lóe lên, nguyện vọng được thỏa mãn, Lục Mặc Hiên thoải mái tựa người vào lưng ghế.

“Bà xã, chẳng phải em nói bản kiểm điểm 1000 chữ sao? Sao đột nhiên lại tăng lên thành 1500 chữ vậy? Tại sao vậy?” Lục Mặc Hiên tay trái cầm một tờ giấy A4, tay phải cầm một cái bút lông, thẳng tắp đứng trong máy giặt, hai mắt lộ ra vẻ khát khao, thiếu mỗi nước dẩu môi lên nữa thôi.

An Nhược tùy tiện lật giở cuốn tạp chí quân sự, sau đó cười tít mắt đưa cho Lục Mặc Hiên, “Lót cuốn tạp chí này ở dưới, như vậy khi viết cũng sẽ dễ dàng hơn chút. Nhiều hơn có 500 chữ thôi mà, ngoan ngoãn viết cho em, không được thiếu một chữ, chờ anh viết xong, em sẽ quét trên máy vi tính, sau khi nhập vào word, kiểm tra số lượng từ, dấu chấm câu không được tính là một chữ.” Lúc An Nhược nói, khóe môi càng lúc càng cong.

Mới đầu, khi Lục Mặc Hiên nghe thấy sẽ nhập vào Word thì vô cùng cao hứng, khi Word thống kê số lượng từ luôn tính cả dấu câu.

Như vậy khi viết, anh hoàn toàn có thể thêm dấu chấm than, dấu chấm dấu phẩy, dấu ngoặc kép…

Nhưng nghe đến vế sau, mặt anh lập tức xụ xuống, 1500 chữ, chữ thật, Lục Mặc Hiên thầm thở dài, An Nhược quá độc ác!

“Anh ở trong này từ từ viết, nếu như mỏi lưng thì em đã lấy cho anh một cái đệm lót rồi đó. Em vào bếp nấu mì, sẽ ưu tiên cho anh một quả trứng gà.” An Nhược đầu hơi nghiêng, nhìn về phía Lục Mặc Hiên nói.

Lục Mặc Hiên lắc lắc đầu, “Vết thương nhỏ thôi, toàn thân cũng không hề đau nhức, bà xã, anh nhất định sẽ viết thật tốt bản kiểm điểm này. Lúc nấu mì, cẩn thận bỏng tay.”

nói xong anh lập tức cúi đầu, tập trung tinh thần tìm từ ngữ, bản kiểm điểm này nhất định phải viết thật tình cảm, tốt nhất và viết thật nhu tình, khiến cho tâm can của An Nhược bị đảo lộn mới là tốt nhất!

Khuôn mặt quay nghiêng của Lục Mặc Hiên đập vào mắt An Nhược, toàn thân anh tỏa ra tỏa ra sức quyến rũ của một người đàn ông vừa an tĩnh vừa nhu hòa. An Nhược mỉm cười rồi quay lưng đi vào phòng bếp.

Lục Mặc Hiên nghĩ một lát, rồi ánh mắt anh đột nhiên cong lên. Kê cuốn tạp chí ở dưới, thanh âm soạt soạt của ngòi bút cọ vào trang giấy vang lên, không bao lâu sau, trên tờ giấy trắng hiện lên mấy chữ, bà xã thân yêu.

Trong phòng bếp vang lên tiếng báo hiệu An Nhược bắt đầu "khai hỏa", An Nhược đổ tạm một bát nước lạnh vào trong nồi, đậy nắp nồi đợi nước sôi.

Vừa khẽ ngâm nga một ca khúc nào đó vừa xoay người mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, những quả trứng gà này toàn bộ đều được mua trực tiếp từ trang trại mang đến đây, người bán trứng nói những quả trứng này đều là từ gà nuôi thả trên núi, không hề ăn một chút thức ăn cho gia cầm nào.

Rất giàu protein, không bị nhiễm bất cứ chất gây hại nào.

Đổ một chút dầu ô liu vào trong chảo, đập nhẹ hai quả trứng vào thành chảo sau đó thả vào trong chảo dầu.

Lại rắc thêm một chút muối lên lòng trắng của hai quả trứng. Lúc hai quả trứng chín cũng là lúc nước trong nồi sôi lên.

An Nhược bóc hai gói mì rau cải màu xanh ở trên mặt bàn ra. Cái gọi là mì rau cải thực chất là sợi mì được tẩm một lớp nước rau cải, sau khi sợi mì đã thấm màu xanh của rau cải thì vớt ra.

Bỏ mì vào trong nồi, đậy vung, sau 3 phút, đặt nồi mì vào trong một chậu nước lạnh, sau một phút là mì đã nấu xong rồi.

An Nhược thích nhất là nấu mì, thứ nhất vì nguyên liệu nấu mì vô cùng đơn giản, thứ hai là không sợ bị sống hoặc bị cháy, thứ ba là có thể điều chỉnh độ mặn nhạt, nếu bị mặn thì đổ thêm một ít nước sôi vào thế là xong, thứ tư, bát đũa rất dễ rửa, nếu nấu đồ ăn, thì bát đũa sẽ dính rất nhiều dầu mỡ.

An Nhược bưng bát mì trứng thơm ngào ngạt đến bên người Lục Mặc Hiên, đưa bát mì cho anh trước sau đó cô mới xem bản kiểm điểm của anh.

Xung quanh bát mì bọc một lớp vải ướt nên sẽ không bị bỏng khi cầm, lúc nhìn thấy lớp vải ướt này thì trong lòng anh không khỏi cảm thán, An Nhược chắc chắn sẽ là một người mẹ hiền vợ đảm, chu đáo cẩn thận.

"Lục Mặc Hiên, anh đang viết bản kiểm điểm hay đang viết thư tình vậy! Còn thiếu mỗi nước viết cả 'tới khi nào núi mòn, trời đất hòa làm một mới cùng chàng chia ly' nữa thôi!" An Nhược vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

Lục Mặc Hiên ăn một miếng mì, suy tư một phen, "Uh`m, chúng ta viết thêm câu này vào."

An Nhược dơ tay gõ vào đầu Lục Mặc Hiên một cái, "Viết cái đầu anh ý, những lời này là lời của con gái nói với con trai, 'mới cùng chàng chia ly'! Anh là con gái hả?" An Nhược tức giận liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

Lục Mặc Hiên cười hắc hắc, "Đương nhiên là phải chỉnh sửa một chút rồi, 'mới cùng nàng chia ly'. Em đọc tiếp đi, phía dưới anh còn có cả lời sám hối từ tận đáy lòng và lời cam kết của anh, anh vừa đếm rồi, khoảng 700 chữ, sau khi ăn mì xong, lại viết thêm 800 chữ nữa. Bà xã à, anh viết mệt chết đi được nên hôm nay em giúp anh tắm rửa nhé."

An Nhược nheo mắt, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, "Có thể a, anh viết bản kiểm điểm để đổi lấy việc em tắm rửa cho anh. Thế này đi, ngày mai em không cùng anh đến cục dân chính nữa, đây là do anh tự chọn."

Lục Mặc Hiên ngẩng phắt đầu lên, nói nhanh: "Anh tự tắm, anh tự tắm! Ngày mai nhất định phải đi cục dân chính, nếu như em không đi, anh liền trói em lại mang tới đấy! Em cũng đừng mong sẽ trốn được!" Lục Mặc Hiên nói đến đoạn sau thì giọng nói càng lúc càng to.

Kính koong, tiếng chuông cửa vang lên.

Lục Mặc Hiên đang chờ mong câu trả lời của An Nhược liền oán hận liếc ra ngoài phòng khách, ai mà không biết điều như vậy, sao cứ nhằm đúng lúc quan trọng mà tới thế!

An Nhược đặt bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên lên mặt tủ bên cạnh máy giặt, lại vỗ vỗ vài cái vào lưng Lục Mặc Hiên, "Ăn từ từ, cẩn thận bỏng."

Sau khi cửa lớn của ngôi biệt thự được mở ra, khi Diệp Hạo nhìn thấy An Nhược thì trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, "Ặc, chị dâu!"

Liếc mắt nhìn trộm vào bên trong một cái, Diệp Hạo cung kính hỏi han, "Tôi có việc cần bàn bạc với thượng tá Hiên, chị dâu, bây giờ liệu có tiện không?"

An Nhược cười nhẹ, đưa tay ra dấu mời vào "Đương nhiên là tiện, anh gọi tôi là chị dâu, nhưng sao lại không gọi Lục Mặc Hiên là đại ca? Sao lại phải câu nệ như vậy, không cần phải xưng hô theo quân hàm đâu?"

Diệp Hạo thấy An Nhược cười với hắn, trong lòng nhớ lại mà vẫn còn sợ, nói không chừng lúc này Lục Mặc Hiên đang đứng ở cửa sổ bên kia quan sát, vạn nhất bị Lục Mặc Hiên nhìn thấy An Nhược cười với hắn, cả người Diệp Hạo liền căng thẳng, anh sẽ không có nổi một ngày bình yên mất!

Diệp Hạo lập tức xua tay, bước nhanh vào nhà, "Lúc đang làm việc công nhất định phải xưng hô theo quân hàm, đây là quy củ. Bình thường, tôi đều gọi đại ca hoặc là trực tiếp kêu tên. Chị dâu cứ yên tâm."

Diệp Hạo đi đến đại sảnh thì dừng lại, nhìn quanh phòng khách một lượt, sao không thấy bóng dáng của Lục Mặc Hiên nhỉ?

Diệp Hạo xoay người hồ nghi nhìn An Nhược một cái, nghi ngờ nói: "Chị dâu, chị nói thật đi, tôi vào là thuận tiện hay bất tiện? Chị đừng lấy cái mạng nhỏ này của tôi ra đùa."

Mấy ngày nay, hắn bận như một con chó, mặc dù hắn không giống như Lục Mặc Hiên, vây quét Mafia SK không sót lại một mống. Nhưng mà, hắn phụ trách giải quyết tốt hậu quả!

Giải quyết tốt hậu quả so với việc tham gia tác chiến còn khổ cực gấp vạn lần kìa! Tác chiến thì chỉ cần dựa vào sức lực và sự ngoan độc, mà giải quyết hậu quả chính là xử lý mấy chuyện vụn vặt. Ví dụ như, xử lý sạch sẽ hiện trường, biên soạn hồ sơ còn sót lại của Mafia SK.

An Nhược tiến vào bên trong nhà liền thay một đôi dép lê màu tím nhạt, sau đó mới lấy một đôi dép màu xanh lam đưa cho hắn, "Diệp Hạo, anh đi vào đi, mới mua, chân của anh chắc không bị thối đâu nhỉ?"

Diệp Hạo vừa mới cở được đôi giầy quân đội ra, nghe An Nhược nói xong, thoáng chốc chỉ muốn nhét chân trở lại.

Mặt Diệp Hạo nhíu lại, bất đắc dĩ nói: "Chị dâu, chân của tôi chắc cũng có chút mùi, dù sao cả ngày hôm nay đi làm nhiệm vụ, toàn thân toát mồ hôi, chân cũng toát mồ hôi nên không tránh khỏi có chút mùi."

An Nhược a... một tiếng, sau đó lấy ra hai cái túi nilon, "Anh bọc đôi giầy lại, có việc gấp cần gặp Lục Mặc Hiên đúng không? Anh ngồi ở phòng khách xem TV chờ một lát."

An Nhược vừa nói vừa đi đến trước TV, cầm lấy điều khiển mở TV lên.

Diệp Hạo nhìn trái nhìn phải, sửng sốt vì không nhìn thấy Lục Mặc Hiên, "Chị dâu, tôi không xem TV đâu, tôi ngồi trên sofa chờ thượng tá Hiên là được rồi, hôm nay anh ấy bị thươn ở vai, vốn không thể thuận lợi vây quét Mafia SK như vậy, may mà thượng tá Hiên có diệu kế, dùng thủ thuật để che mắt bọn người của Mafia SK." Diệp Hạo hai mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

An Nhược hừ nhẹ một tiếng, đặt điều khiển xuống mặt bàn thủy tinh, "Cảnh giới cao nhất phải là, không hao tổn một binh một tướng mà vẫn có thể đem quân địch giết sạch không còn một mống. Diệp Hạo, tôi đi xem Lục Mặc Hiên ăn mì xong chưa?"

Hai mắt Diệp Hạo trợn trừng, ăn cơm sao không ăn ở phòng ăn? Sao An Nhược lại đi về phía ban công, bố cục của căn biệt thự này do chính Diệp Hạo kiểm định, ở ngoài ban công ngoài ba cái chậu hoa ra thì chỉ còn mỗi môt cái máy giặt đứng mà thôi.

Cho dù thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không ngồi ngoài đó ăn cơm chứ? !

Bát mỳ mới ăn một nửa đã bị Lục Mặc Hiên vứt lên chiếu tủ bên cạnh, lúc này Lục Mặc Hiên đang cúi đầu hì hục viết bản kiểm điểm.

An Nhược liếc nhìn bát mỳ một cái, nói khẽ, "Sao mới chỉ ăn có một nửa? Còn lại anh muốn để cho em ăn sao?"

Lục Mặc Hiên không ngẩng đầu lên, vừa viết vừa nói, "Bà xã, lát anh sẽ ăn tiếp, đã uống hết nước canh rồi. Đang ăn đột nhiên anh nghĩ ra mấy câu, nhất định phải viết ra cho em xem, cho nên trước viết xong bản kiểm điểm đã."

An Nhược cúi đầu kề sát vào Lục Mặc Hiên, ai ngờ Lục Mặc Hiên đột nhiên ngẩng đầu hôn lên mặt cô một cái.

An Nhược đánh Lục Mặc Hiên một cái, sau đó tiếp tục xem.

"Lục Mặc hiên, anh có cần buồn nôn như vậy không!"

An Nhược trực tiếp giật lấy bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên, "Anh không cần viết nữa, Diệp Hạo tới tìm anh, có việc muốn bàn bạc với anh, anh mau ra ngoài đi. Lúc trở về lại viết tiếp đến chuyện ở trên giường..."

Lục Mặc Hiên yên lặng nhìn An Nhược, việc này rất cần phải viết, cam kết gì gì đó của anh sau khi kết hôn, có thể đảm bảo An Nhược chịu nổi.

An Nhược vuốt cằm, nghiêm túc nói, "Lục Mặc Hiên, anh rất thích bị SM đúng không?"

Lục Mặc Hiên khẽ chống tay lên thành máy giặt, hơi dùng lực nhấc người một cái, trong nháy mắt đã nhảy ra ngoài.

Lục Mặc Hiên tinh thần phấn chấn ôm lấy An Nhược, "Bà xã, chỉ cần em thích thì anh có thể làm bất cứ thứ gì. Diệp Hạo, tên tiểu tử này tới đây làm gì, chẳng phải đã phái cậu ta đi giải quyết hậu quả rồi sao?"

An Nhược chỉ tay ra phía ngoài, "Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa chờ anh, anh đi bàn công việc đi, em tới phòng bếp, em còn chưa được ăn gì, về sau em không cho phép anh lãng phí đồ ăn."

An Nhược vuốt ve khuôn mặt của Lục Mặc hiên, rồi cầm bát đi vào nhà bếp.

Lục Mặc Hiên khôi phục thần sắc như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh tới phòng khách.

Diệp Hạo thấy Lục Mặc Hiên đi đến lập tức đứng dậy. Tay phải để sát huyệt thái dương, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo thượng tá Hiên, công tác giải quyết hậu quả vụ Mafia SK đã hoàn tất, xin thượng tá Hiên cho chỉ thị hành động tiếp theo!"

Mặc kệ đang ở đâu, mặc kệ mối quan hệ giữa ngươi và cấp trên tốt như thế nào, nhưng trong lúc đang làm việc, tuyệt đối phải dựa theo quy củ.

Lục Mặc Hiên gật gật đầu, "Uh`m, biểu hiện không tồi. Khóa huấn luyện quân sự dã ngoại tháng sau, cậu không cần tham gia nữa. Có thể ở lại phân quân khu."

Diệp Hạo nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng chói như mặt trời mùa hè.

"Diệp Hạo, Trương Vĩ Lâm đang điều tra vụ án nổ boom tại vùng ngoại ô thành phố A, có để lại dấu vết gì không?" Lục Mặc Hiên cau mày, ngưng trọng hỏi.

Diệp Hạo lắc lắc đầu, "Tạm thời không có, nhưng là tuyệt đối không thể xem thường vụ nổ lần này. Bom mà Mã Vũ Đình dùng là địa lôi, không phải một dạng bom hẹn giờ, người đứng phía sau cũng không giống như là Mafia SK."

Lúc này An Nhược đang bưng một bát mỳ vừa ăn vừa đi về phía này, lời Diệp Hạo nói An Nhược không bỏ sót một chữ.

"Diệp Hạo, rốt cuộc tại sao những người đó lại tìm tới Mã Vũ Đình? Nhà họ Mã rốt cuộc là bị lợi dụng hay là từ sớm đã phản động rồi?" An Nhược đặt bát mỳ lên bàn trà vội vàng hỏi.

Lục Mặc Hiên khoát tay với Diệp Hạo, Diệp Hạo nhận được chỉ thị, lập tức lên tiếng, "Chị dâu, vẫn chưa tra ra được. Chị cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước."

"Trong nồi vẫn còn mỳ, anh ở lại ăn đi." An Nhược sau khi nói xong, liền muốn đứng dậy đi múc mỳ.

Sắc mặt Lục Mặc Hiên liền sa sầm lại, An Nhược nấu mỳ, sao có thể để cho người đàn ông khác ăn được, nước phù sa tất cả đều phải chảy vào nơi này của anh, tuyệt đối không thể nhường cho người đàn ông khác dù chỉ là một chút.

Diệp Hạo nhìn thấy sắc mặt Lục Mặc Hiên đen lại, sợ tới mức không dám thở mạnh. Một câu cũng không dám nói, thần tốc chạy về phía cửa. Ngay đến cái nilon đang buộc ngoài đôi giày cũng không kịp cởi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.