Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 56: Chương 56: Bị dọa sợ!




Hà Mộc Vũ không dám oán giận nửa câu, nhanh chóng chụp lấy ấm trà rót vào chiếc chén trước mặt, tiếng dòng nước va chạm với thủy tinh vang lên thanh thúy, Hà Mộc Vũ để ấm trà xuống sau đó ngửa cổ uống cạn ly trà. Thưởng trà cần phải từ từ, chứ nào có ai như Hà Mộc Vũ, uống trà mà ừng ực như là uống bia vậy!

Lục Mặc Hiên gõ nhịp khe khẽ trên mặt bàn, chiếc chén bằng thủy tinh không ngừng xoay tròn trong tay anh, giọng nói trầm ổn vang lên trong không khí: "Hà Mộc Vũ, bộ dạng bây giờ của cậu khác hẳn với trước kia, mấy năm nay cậu sống thế nào?" Lục Mặc Hiên không hỏi thẳng vào vấn đề, trước đó Hà Mộc Vũ đã để lộ ra chuyện cậu ta lăn lộn ngoài xã hội mấy năm nay, nhưng không biết có dính líu gì tới hắc đạo trong thành phố A hay không.

An Nhược không nói gì, ánh mắt lóe lên ý cười khiến Hà Mộc Vũ không khỏi ngẩn người, càng lộ ra bộ mặt ngây ngốc, cậu ta đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, những người từng vì gia thế của cậu ta mà hận không thể lột hết quần áo leo lên giường bám dính lấy cậu ts như đỉa quả thực đếm không xuể, nhưng cậu ta chưa từng gặp người nào như An Nhược cả, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô cùng hấp dẫn, ấm áp nhưng cũng lộ ra sự tàn nhẫn chết người.

Lục Mặc Hiên nhíu mày không nói gì, nhìn An Nhược hừ một tiếng rồi quay đầu ra chỗ khác, khóe môi An Nhược miễn cưỡng cong lên, bây giờ không phải là lúc vợ chồng đồng tâm hiệp lực cô gắng thăm dò tin tức của giới hắc đạo hay sao?

Một tiếng hừ bất mãn đó đã kéo Hà Mộc Vũ ra khỏi trạng thái đờ đẫn, chết tiệt, đầu cậu sờ rằng đã bị súng đánh đến nỗi hỏng luôn rồi nên mới dám ở trước mặt Lục Mặc Hiên nhìn chằm chằm người phụ nữ của anh ấy. Huống hồ, cô gái này trước đó còn cầm súng dí thẳng vào đầu cậu, thiếu chút nữa đã kích động bắn chết cậu rồi!

Hà Mộc Vũ xấu hổ cười cười, gãi đầu không biết nên làm gì, vòng vo nửa ngày mới trả lời: "Em quen mấy thằng bạn trong hộp đêm Thịnh Tinh, lúc đầu em không biết bọn nó là người của hắc đạo, về sau nói chuyện nhiều mới biết bọn nó là người của xã hội đen. Trên lưng tất cả đều xăm một con rồng xanh rất lớn, từ xương bả vai tới cuối xương cụt."

Lục Mặc Hiên đang thưởng thức ly trà thì đột ngột dừng lại, rồng xanh? Chẳng lẽ chính là Thanh Thánh Huy đã mất tích mười năm trước sao? Thanh Thánh Huy lấy rồng xanh làm biểu tượng, nhũng người ra nhập tổ chức của ông ta phải thề độc rằng, nếu làm trái với luật của tổ chức thì sẽ bị lột da. Đại ca hắc đạo Thanh Thánh huy có một sở thích rất biến thái, đó chính là lột da người sống. Da người sau khi lột được ướp trong Formalin để duy trì sự tươi mới, sau đó lại dùng thuốc màu để vẽ lên những bức tranh vô cùng mỹ lệ, những tấm da này được coi như những tác phẩm nghệ thuật treo trong phòng trưng bày của Thanh Thánh Huy.

Mười năm trước, cha của Lục Mặc Hiên, Lục Gia Dịch, khi đó là đội trưởng tiên phong vây quét Thanh Thánh Huy. Thanh Thánh Huy hảy xuống vực tự sát, từ đó, thanh Thánh Huy biệt vô âm tín.

An Nhược bất ngờ bật cười thành tiếng, lắc lắc ngón trỏ nói với Hà Mộc V ũ: "Sao cậu biết hình xăm của họ là từ xương bả vai tới xương cuối xương cụt, chẳng lẽ cậu đã từng nhìn mông của họ sao? Thứ tôi nói thẳng, sở thích của bọn côn đồ vốn dĩ đã không giống người thường, có phải nam nữ cậu đều xơi đúng không?"

Hà Mộc Vũ phụt một tiếng, nước trà trong miệng vì câu hỏi của An Nhược không kìm được mà phụt ra ngoài. An Nhược nhanh nhẹn nhảy lùi về phía sau mấy bước, dòng nước màu xanh nhạt theo hình parabol rơi xuống đất một cách đẹp mắt.

An Nhược khoanh hai tay trước ngực, chậc chậc hai tiếng: "Hà Mộc Vũ, chú ý hình tượng, đừng có dại mà phun vào người Lục Mặc Hiên, cái người này ý mà, rất trọng sĩ diện, nếu chọc cho anh ấy mất hứng, không giải quyết được anh ấy sẽ mang một vại nước lớn đến giội thẳng vào đầu cậu đó."

Lục Mặc Hiên vẫn không nói tiếng nào, chỉ ngồi một bên lẳng lặng uống trà. Sau khi Hà Mộc Vũ ý thức được sự luống cuống của mình, lập tức cầm lấy chiếc khăn trắng trên bàn, liều mạng lau miệng, sĩ diện gì đó đều vứt đến Bắc Băng Dương hết đi! Mặc dù đã quen sống buông thả nhưng trong những trường hợp quan trọng như thế này cũng chưa bao giờ bị phun nước ra ngoài như vậy cả!

An Nhược ngồi xuống, hai tay nhàn dỗi chống cằm, lười biếng hỏi, "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, những tên côn đồ kia có thật hào phóng vậy không, có thể tùy tiện đem mông ra cho cậu xem sao? Bây giờ vẫn còn cái loại sở thích như vậy nữa sao?"

Hà Mộc Vũ lại nhịn không được, ho khan vài tiếng, sau khi ổn định lại cảm xúc mới tiếp tục nói: "Chị dâu, chị nói xem tình huống như thế ở trong hắc đạo có rất nhiều. Chơi đàn bà chán rồi thì lại muốn chuyển sang chơi đàn ông. Mấy tên đàn ông trăng trẻo xinh đẹp chính là đồ ăn của bọn họ. Nhưng em là đàn ông đích thực nên chưa bao giờ làm cái chuyện đó. Đời này, em chỉ thích phụ nữ thôi!" Hà Mộc Vũ vì muốn chứng minh mình là đàn ông nên giọng nói cũng theo đó mà tăng lên mấy phần.

Lúc này, mấy người phục vụ nối nhau bưng đồ ăn vào phòng bao, tất cả những gì Hà Mộc Vũ nói đều bị nhưng cô gái đó nghe hết cả, một cô phục vụ ttrong số đó suýt chút nữa thì làm đổ đĩa bánh sầu riêng, may mà Lục Mặc Hiên đã kịp thời quay ghế lại, nghiêng người về phía sau giơ bàn tay to lớn của anh ra đón lấy chiếc đĩa.

Người phục vụ biết mình đã mắc lỗi nên đã liên tục xin lỗi, An Nhược cười một tiếng, rất thông cảm nói, "Không sao, các cô đi ra đi. Đều tại tên nhóc này nói linh tinh nên mới khiến các cô phải sợ hãi."

Khóe môi Lục Mặc Hiên cong lên, Hà Mộc Vũ thấy thế, xấu hổ tới mức đỏ cả hai tai. Uhm... cậu nói to như thế liệu có khiến người ta nghĩ cậu đang giấu đầu lòi đuôi không? Con mẹ nó, từ trước tới nay chưa bao giờ phải mất mặt thế này!

Lục Mặc Hiên một bát canh cho An Nhược, "Trước khi ăn cơm uống chút canh trước đi, vừa dưỡng nhan sắc vừa tốt cho bộ phận sinh sản." Lục Mặc Hiên nói rất tự nhiên, dáng vẻ này của anh, An Nhược sớm đã nhìn nhiều thành quen, đón lấy bát canh Lục Mặc Hiên đưa tới, động tác cũng vô cùng tự nhiên.

Hà Mộc Vũ thì khác, lúc còn nhỏ, Lục Mặc Hiên thường cầm súng nhắm thẳng vào đầu của cậu, bắt cậu phải đứng canh cái cọc gỗ khiến cậu sợ tới mức khóc toáng cả lên, cuối cùng vì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Lục Mặc Hiên nên đành phải ngoan ngoãn đứng vào đó. Cảm giác lúc đó, Hà Mộc Vũ lại được trải nghiệm lại nay tại giờ phút này. Lần đầu tiên bị Lục Mặc Hiên đem ra làm bia thịt, sau khi về nhà, buổi tối cậu liền gặp ác mộng, ngày hôm sau bị mẹ phát hiện ra là câu đái dầm, cậu không dám nói ra chuyện bị đem ra làm bia thịt nên bị mẹ véo tai đánh cho một trận.

Lục Mặc Hiên sau khi nhìn thấy An Nhược uống mấy ngụm canh mới quay lại nhìn Hà Mộc Vũ đang ngơ ngẩn ngồi đó "Nói một chút xem, những hình xăm rồng xanh đó có gì đặc biệt không?"

An Nhược vươn đũa gắp một miếng bánh sầu riêng, hương vị của sầu riêng đã giảm đi ít nhiều, thêm vào đó là hương sữ tươi và gạo nếp thơm nồng, lớp áo bên ngoài được chiên vàng tươi ròn rụm, An Nhược cắn một miếng, miếng bánh sầu riêng đã bị cắn mất hơn phân nửa. An Nhược liếc mắt nhìn Hà Mộc Vũ, cô lắc lắc đôi đũa đang kẹp phần bánh sầu riêng còn lại, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ hình xăm đó cũng có mùi?"

Hà Mộc Vũ vỗ bàn một cái, hất cằm nói: "Chị dâu, thế là chị không biết rồi. Hình xăm kia quả thực cũng có mùi, nhưng nó chỉ xuất hiện khi người mang hình xăm đó vận động mạnh mà thôi. Mùi hương trên mỗi người đều rất khác nhau, trong đó có một người, hình xăm của người đó tản mát ra mùi sầu riêng rất nồng, mắt của rồng xanh còn có thể phát ra ấnh sáng màu đỏ. Quỷ dị cực kỳ, lần đầu tiên em nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, em hỏi bọn nó chỗ xăm, chúng nó cũng không nói cho em biết. Thành phố A này từ lúc nào lại có người có thể có kỹ thuật xăm giỏi như vậy."

Lục Mặc Hiên lạnh lùng a... một tiếng, quả nhiên là Thanh Thánh Huy, mười năm trước biến mất không để lại chút dấu vết gì, là vì trốn ở trong tối, tu sanh dưỡng tính, chờ cơ hội để ngóc đầu trở lại ư? Xem ra, Mã Vũ Đình đã sớm cấu kết với người của Thanh Thánh Huy, mà mục tiêu của Thanh Thánh Huy chính là muốn nhắm vào nhà họ Lục, chắc chắn ông ta muốn trả thù chuyện mười năm trước người nhà họ Lục đã dẫn dắt đội cảm tử tiêu diệt Thanh Thánh Huy.

Nhưng Thanh Thánh Huy đã chết rồi cơ mà, vậy người đứng đầu bây giờ là ai? Ánh mắt của Lục Mặc Hiên lại hướng về phía ly trà, đôi đồng tử đen láy thâm thúy âm u như đại dương.

An Nhược nhìn thoáng qua Lục Mặc Hiên, liền hiểu rằng lời nói vừa rồi của Hà Mộc Vũ rất có ích trong việc điều tra, người mà Hà Mộc Vũ quen kia chắc hẳn không phải nhân vật tai to mặt lớn trong hắc đạo. Nếu là như vậy, khóe mắt An Nhược cong lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Hà Mộc Vũ, cậu nói càng lúc càng kỳ quặc, hình xăm đó, lúc nào cậu dẫn tôi đi xem thử một chút đi? Có mùi lại còn có thể phát quang. Quả thực là mới nghe thấy lần đầu, chưa thấy qua bao giờ."

Hà Mộc Vũ ấp a ấp úng một hồi, liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên vài lần, hình xăm kia quả thực phải lột hết quần áo mới có thể nhìn thấy, không chỉ áo, mà ngay cả quần lót cũng phải cởi, quả thực hình xăm kéo dài tới cuối xương cụt mà!

Điều khiến Hà Mộc Vũ kinh ngạc chính là Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng cười: "Chị dâu cậu nói không sai, hôm nào, dẫn tôi và chị dâu cậu đi xem một chút."

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Lục Mặc Hiên muốn lấy được thông tin nội bộ về Thanh Thánh Huy, tất phải xông thẳng vào hang ổ của ông ta. Còn về phần An Nhược, lần này hành động, Lục Mặc Hiên định sẽ dẫn cô theo. Thứ nhất là vì gần đây An Nhược rất tiến bộ, cần phải tăng cường huấn luyện, rất có thể còn được tham gia vào nhiệm vụ lần này. Thứ hai là vì Thanh Thánh Huy chưa biết chuyện này nên chắc chắn sẽ không để cho những tay sai đắc lực của ông ta xuất đầu lộ diện.

Trong lúc đó, tầm mắt hà Mộc Vũ không ngừng di động, hết nhìn Lục Mặc Hiên lại nhìn sang An Nhược, thấy Lục Mặc Hiên không giống như đang nói đùa. Nếu Lục Mặc Hiên đã đồng ý, thì cậu cũng chỉ biết tuân lệnh thôi. Haizz, phải nói với người anh em kia một tiếng, muốn xem hình xăm phát quang, đó chẳng phải là cần vận động "kịch liệt" sao?

Nói thật thì chỉ có những lúc "cưỡi" trên đàn bà, hình xăm mới có thể phát ra mùi hương, mắt của rồng xanh mới có thể phát sáng. Hà Mộc Vũ vốn muốn đem chuyện này nói ra, nhưng lại thấy xấu hổ, nên chỉ có thể cố gắng nuốt vào bụng.

An Nhược gõ tay lên bàn: "Quyết định như vậy đi! Hà Mộc Vũ, chờ tôi xử lý xong chuyện ở công trường, nhất định phải dẫn tôi đi xem hình xăm đó. Cậu phải nói trước với người anh em kia một tiếng, mặc dù Lục Mặc Hiên là quân nhân, bạn của cậu lại là côn đồ. Nhưng chẳng phải hắc bang cũng đâu có gây ra chuyện gì đúng không, một khi đã như vậy, Lục Mặc Hiên đi cũng không sao, cho bạn của cậu biết để họ khỏi lo lắng."

An Nhược dừng lại: "Không đúng, cái hắc bang đó tên là gì vậy? Tôi chỉ nghe nói về Mafia SK."

Hà Mộc Vũ cười ha ha: " Những thằng bạn này của em khi nói về bang của bọn nó, trên mặt đứa nào cũng đều rất tự hào, Mafia SK so với bang bọn nó mà nói, còn kém xa!"

Tròng mắt Lục Mặc Hiên híp lại, quả nhiên, Mafia SK so với bang hội của Thanh Thánh Huy, quả thực chỉ là con tôm nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.