Một dáng người to lớn, toàn thân mặc tây trang màu đen thẳng thớm, các ngón tay khẽ vuốt ve ly thủy tinh trong suốt.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của hắn.
Nếu trong mắt người con trai này không lóe lên sự tàn nhẫn, thì người khác
sẽ tưởng hắn là một người con trai vô cùng ôn hòa.
Sau lưng
hắn là một người con trai khác có dáng người cao lớn không kém, nhưng
trên mặt người này hiện lên vẻ bực tức, hai bàn tay nắm chặt thành
quyền, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hung hăng đấm mạnh lên tường một cái.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Hành động này khiến cho người con trai đang cầm ly thủy tinh phải quay lưng
lại nhìn hắn, giữa trán chợt lóe lên sự bất mãn.
"Anh, em
vẫn không hiểu nổi, dù là trên thương trường hay chính trị thì nhà họ Sở chúng ta luôn là một đại gia tộc vang danh thiên hạ. Còn sợ một cái nhà họ Lục hay sao? Cục tức này, em không nuốt nổi. Cự nhiên dám nổ súng về phía em, thật không muốn nữa mà!" Sở Cẩn nổi giận đùng đùng rống to một tiếng, sau đó lại vung nắm đấm đấm mạnh lên tường.
Sở Thiệu chậm rãi đi đến chiếc bàn làm việc được làm từ gỗ tử đàn thượng đẳng,
ly thủy tinh trong tay cũng được hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Nhìn bộ dáng mất kiểm soát của Sở Cẩn, Sở Thiệu hừ nhẹ ra tiếng.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
"Nhìn lại mày xem, chẳng lẽ mày chưa nghe qua câu, việc nhỏ không nhịn, sẽ
loạn mưu lớn sao? Lục Mặc Hiên không phải nổ súng với mày, mà là nổ súng với nhà họ Sở. Mày nôn nóng muốn đi trả thù như vậy, mày nghĩ Lục Mặc
Hiên sẽ ngồi không chắc? Hắn dám hướng mày nổ súng thì chắc chắn hắn
không sợ về sau mày tìm hắn gây phiền toái! Lục Mặc Hiên vì sao nổ súng
với mày, mày còn có mặt mũi để mở mồm hay sao!"
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Sở Cẩn cứ như vậy bị Sở Thiệu mắng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết đáp lại thế nào.
Cuối cùng Sở Cẩn đi tới trước mặt Sở Thiệu, đôi bàn tay nắm chặt thành bàn
tử đàn."Cục tức này em nuốt không trôi, nói cho anh biết, lần này đừng
nghĩ sẽ ngăn cản được em. Con đàn bà kia, con mẹ nó em nhất định phải
dành được, tưởng rằng em sợ thằng đó chắc. Lục Mặc Hiên cùng lắm mới đến được mấy ngày, mà nhà họ Sở chúng ta lại cắm rễ ở thành phố A này nhiều năm như vậy rồi, nếu lần này mà nhịn hắn, thì có khác gì bị cắm sừng!"
Sau khi nói xong, Sở Cẩn không thèm liếc mắt nhìn Sở Thiệu một cái trực tiếp xoay người đi về p
hía cửa, đạp cửa đi ra ngoài.
Hai hàng lông mày của Sở Thiệu nhíu chặt lại với nhau, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự tĩnh mịch
Sở Thiệu đưa tay xoa xoa mi tâm, sau đó nhấc điện thoại nội bộ công ty,
tiếng nói trầm thấp vang vọng trong văn phòng làm việc rộng rãi.
"Tra xem người phụ nữ tên An Nhược kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Lục Mặc Hiên?"
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Đầu bên kia điện thoại liên tục thưa vâng, sau khi Sở Thiệu cúp điện thoại, lại cầm lấy ly thủy tinh, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên ly thủy tinh
khiến nó vô cùng sáng chói.
Danh tiếng lẫy lừng của nhà
họ Sở trong giới chính trị đã có từ thời ông nội hắn là Sở Vạn Hùng,
nhưng vì vụ buôn bán vũ khí gần đây gặp chút sự cố nên khiến tinh thần
của ông sa sút trầm trọng.
Quan chức nhà nước một khi bị tra ra có dính líu tới việc giao dịch vũ khí thì hậu quả thật khó lường.
Nếu Sở Vạn Hùng bị đánh đổ trên giới chính trị thì nhà họ Sở cũng như mất đi 2/3 nguồn vốn.
Cho nên, lúc này, không những không thể xung đột chính diện với Lục mặc Hiên. Mà còn phải tạo một mối quan hệ tốt với hắn.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Sở Cẩn mới từ trong văn phòng tổng giám đốc ra chạy vào thang máy, đã bị một làn váy dài màu trắng ngăn lại.
Sở Cẩn đang trong cơn thịnh nộ, đâu rảnh lằng nhằng cùng với người đàn bà xa lạ này.
Sở Cẩn nhíu nhíu mày, vung tay tránh thoát khỏi cô ta."Lôi con đàn bà điên này ra khỏi công ty cho tao, bình thường bảo vệ chúng mày ăn bằng cái
gì, phép tắc bình thường cũng quên rồi có đúng không? Chó mèo cũng được
bước chân vào đây sao!"
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Bảo vệ bị Sở Cẩn mắng chửi một phen, trên mặt tất cả bọn họ đều hiện lên vẻ ngượng nghịu, vị tiểu thư này đâu phải đàn bà điên, cô ta là con gái
của thư kí trị trưởng, bọn họ sao dám chọc vào a.
Mã Vũ Đình nghe thấy Sở Cẩn nói mình như vậy, trên mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Nhưng cô ta sao quản được nhiều như vậy, Sở Cẩn mới chính là cha của đứa bé
trong bụng cô. Trước kia Mã Vũ Đình đã từng nói qua với Sở Cẩn, nhưng Sở Cẩn cho rằng cô nói bậy nên muốn đánh chết cô.
Rơi vào
đường cùng, Mã Vũ Đình chỉ có thể tìm một người trông có vẻ thành thực
như Lý Thành Minh làm thế thân. Bác sĩ đã nói với cô rằng nếu cô bỏ đứa
bé này thì tương lai muốn mang thai lại sẽ cực kỳ khó khăn thậm chí là
không được làm mẹ nữa.
Cho nên, đứa nhỏ này, Mã Vũ Đình nhất định phải giữ.
Nhưng mà bây giờ cô không thể trông cậy vào Lý Thành Minh nữa rồi, ba không
đồng ý gả cô cho Lý Thành Minh. Người trong nhà đều muốn cô bỏ đứa bé
trong bụng đi, Mã Vũ Đình không muốn nên lại đến tìm Sở Cẩn thêm lần
nữa.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Mã Vũ Đình không hề giơ tay níu kéo Sở Cẩn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo
quanh, thút tha thút thít nói với Sở Cẩn."Sở Cẩn, chuyện ba tháng trước
anh quên rồi sao? Trong phòng bao của cậu lạc bộ Thịnh Tinh. . . . . ."
Ba tháng trước Mã Vũ Đình cùng với mấy người bạn tốt tới Tịnh Tinh vui
chơi, hôm đó Mã Vũ Đình uống nhiều rượu , trên đường đi đến WC, khi quay trở lại thì vào nhầm phòng.
Sau khi Mã Vũ Đình tỉnh lại thì trên người trần như nhộng, cả người giống như bị xe tải cán qua chua
xót đau đớn không thôi, mà người nằm trên người cô chính là Sở Cẩn.
Sở Cẩn khẽ vỗ trán, ba tháng trước, đúng lúc hắn buồn bực nhất thì lại có
người đến nói chuyện ba tháng tước với hắn. Hôm đó rượu của hắn bị hạ
thuốc, uống xong ly rượu kia liền hôn mê bất tỉnh. Làm gì còn hơi sức
mà cưỡi đàn bà?
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Tính cách của Sở Cẩn hảo sảng tàn ác, nếu quả thực là hắn làm, hắn lập tức
thừa nhận. Nhưng không phải hắn làm, thì dù có lấy đao kề vào cổ hắn,
hắn cũng không nhận.
Sở Cẩn liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, "Đuổi con đàn bà này ra ngoài!"
Bảo vệ bị khí thế trên người Sở Cẩn dọa sợ, lập tức đi lên phía trước, giơ tay len muốn kéo Mã Vũ Đình ra khỏi công ty.
Mã Vũ Đình nóng nảy, lúc đi qua người Sở Cẩn, hai bàn tay liền kéo chặt
vạt áo của hắn."Đúng là con của anh, tôi không phải loại con gái bẩn
thỉu. Tôi chỉ làm chuyện này với một mình anh, vì sao anh không chịu
thừa nhận, anh chính là cha của đứa bé trong bụng tôi!"
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Mã Vũ Đình nói khiến cho tất cả nhân viên đều chấn động, ngại Sở Cẩn ở
đây, nên họ không dám xì xào bàn tán. Chỉ có thể ngẩng đầu, trợn to hai mắt.
Sở Cẩn chỉ tay vào mặt Mã Vũ Đình, "Tôi cưỡi đàn bà
sao tôi lại không biết? Đừng ở chỗ này vu oan cho tôi. Có bản lĩnh thì
cô sinh đứa bé ra, tôi sẽ đi giám định ADN!"
Nước mắt Mã Vũ
Đình nhất thời rơi như mưa, Sở Cẩn không cần cô, muốn tìm một người đàn
ông giả kết hôn cũng không được nữa rồi.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Hôm nay cô lén lút trốn ra ngoài, chỉ cần bị người trong nhà phát hiện, cô nhất định sẽ bị kéo lên bàn mổ bệnh viện.
Đúng lúc này đàn em của hắn từ cửa lớn công ty đi vào, vừa thấy Sở Cẩn, lập
tức đi lên phía trước thấp giọng nói, "Cẩn thiếu, hiện tai An tiểu thư
đang ở cục cảnh sát."
Mã Vũ Đình cách Sở Cẩn một đoạn rất
gần, hiện tại lại cực kỳ mẫn cảm. Mặc dù giọng nói của đàn em hắn rất
nhỏ, nhưng Mã Vũ Đình vẫn nghe thấy rất rõ.
D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n
Không thể tin được trên khóe miệng Sở cẩn lại nổi lên ý cười, thì ra hắn
không muốn thừa nhận đứa con trong bụng cô là vì hắn đã thích người đàn
bà khác rồi!
Sở Cẩn gật gật đầu, "Bây giờ liền đi cục cảnh sát tìm An Nhược."
Lần đầu tiên Sở Cẩn ăn phải cực tức lớn như vậy lại là do đàn bà làm hại,
nếu như hắn không cướp được cô ta trở về, trực tiếp ném lên giường, tứ
chi đều trói chặt. Hung hăng lăng nhục cô ta một phen, để cho cô ta ba
ngày không xuống được giường!